VỀ KHE-SANH
SAU 23 NGÀY
TỬ-THỦ CĂN-CỨ HỎA-LỰC 30
Hai mươi phút sau, phi trường Khe Sanh hiện ra trước mặt tôi…
Nhân viên Pháo-đội túc trực đón tôi với 1 chiếc dodge. Lập tức đưa tôi về BCH/TĐ gặp Thiếu-tá Tiểu-đoàn Trưởng.
Vừa gặp tôi, Thiếu-tá ôm chầm lấy tôi, hai tay vỗ nhẹ vào lưng tôi, khẽ bảo:
– Tôi mừng quá! Anh về được tôi mừng quá! Tôi lo cho anh từng giây, từng phút!…
Tôi cảm động đến nghẹn ngào và ứa nước mắt khi nghĩ đến cái chết của binh sĩ thuộc hạ, đã từng chiến đấu bên cạnh tôi trong những ngày tử thủ Căn-Cứ Hỏa-Lực 30, giờ đây không còn thấy nữa!…
Cùng lúc ấy, Thiếu-úy Liêm phụ tá Ban 3 chạy vội vào hầm chỉ huy báo cáo với Thiếu-tá:
– Trình Thiếu-tá, trực thăng không chịu triệt thoái nữa…, còn 15 anh em chưa về được!
Tôi cướp lời Liêm:
– Thưa Thiếu-tá, Thiếu-tá làm thế nào can thiệp gấp với Bộ Tư-lệnh Dù xin trực thăng tiếp tục lên đưa anh em về kẻo tội quá! Hiện chỉ còn Thường–vụ Trung-đội là TS1 Lục hướng dẫn anh em thôi… Bây giờ còn sớm chán… Xin Thiếu-tá giúp ngay mới kịp…
Tôi vừa dứt lời, Thiếu-tá chụp lấy cái nón sắt bên cạnh, đi ngay qua Bộ Tư-lệnh Dù cùng Thiếu-tá Thông.
Khoảng hơn 1 tiếng đồng hồ sau, 4 trực thăng lên đường triệt thoái số anh em còn sót lại. Nhưng, cuối cùng vẫn còn Hạ-sĩ Cang, Y tá Pháo-đội và B2 Bân bị kẹt lại. Tôi có hỏi các Pháo-thủ về sau, và được biết, phi công vội vã quá, thành thử Cang và Bân không tài nào leo lên trực thăng! Tôi ngồi đứng không yên, nghĩ đến nỗi vất vả gian truân đầy nguy hiểm mà Cang và Bân còn phải hứng chịu! Ít ra, chúng phải đợi đến vài hôm nữa, khi có tái tiếp tế mới mong về lại Khe Sanh… Trong thời gian ấy, việc gì sẽ xảy ra?!… Tôi thầm cầu nguyện cho các đồng đội tôi được bình an!
Từ Khe Sanh, tất cả các thương binh được chuyển khẩn cấp về Quảng Trị. Trung-úy Thọ, Sĩ-quan Trợ Y Tiểu-đoàn đưa tôi qua bệnh xá dã chiến Quân-đoàn I để băng bó lại vết thương và làm giấy chứng thương. Nhân tiện, tôi được gặp các binh sĩ Biệt-Động-Quân… Anh em vồ vập cám ơn tôi… mừng cho tôi gặp nhiều may mắn vì chính các anh ấy không hy vọng tôi có thể leo nổi lên trực thăng! Các anh cũng cho tôi biết là tất cả các binh sĩ Biệt-Động-Quân triệt thoái bằng đường bộ với chúng tôi, đều may mắn về đầy đủ.
Sau đấy, tôi tháp tùng Thiếu-tá Tiểu-đoàn Trưởng và Thiếu-tá Thông xuống Bộ Chỉ-huy Pháo-binh Quân-đoàn I. Trước tiên, sau cái bắt tay mừng cho tôi, Trung-tá Chung ân cần hỏi thăm sức khỏe anh em Pháo-đội C… xong hướng dẫn tôi đi trình diện Chuẩn-tướng Phan-Đình-Soạn, Chỉ-huy Trưởng Pháo-binh Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa – mà bây giờ đang là Tư Lệnh Phó cuộc hành quân Lam Sơn 719 này.
Trung-tá trình với Chuẩn-tướng:
– Kính Chuẩn-tướng, Đại-úy Hy vừa mới từ Căn-Cứ Hỏa-Lực 30 về, đến trình diện Chuẩn-tướng…
Tôi đứng nghiêm chào, trình diện… và không đợi tôi trình hết câu, Chuẩn-tướng bắt tay tôi, một tay vỗ vào vai tôi, Chuẩn-tướng bảo:
– Thật là mừng khi gặp lại anh, bình yên chứ? Còn các anh em khác thế nào?
– Thưa Chuẩn-tướng, đã về được gần hết, chỉ còn sót lại hai nhân viên. Thiếu-tá Tiểu-đoàn Trưởng tôi hết mình can thiệp, nhưng trễ rồi. Tôi hy vọng hai anh em đó sẽ về ngày mai hoặc ngày kia, khi có tái tiếp tế.
Chuẩn-tướng đưa mắt nhìn Trung-tá và dắt tôi ra khỏi hầm làm việc, nói với Trung-tá Chỉ-huy Trưởng:
– Thôi, mình qua bên anh nói chuyện.
Lên khỏi miệng hầm, tôi móc ở túi một huy chương cấp 3, có khắc mấy dòng chữ «Chiến công Cấp 3…» của Cộng quân do anh em Nhảy Dù tịch thu tuần trước kính biếu Chuẩn-tướng.
Cùng lúc đó, hai vị tướng lãnh 2, 3 sao và vài Sĩ-quan cấp Tá của Hoa Kỳ đang trò chuyện – có lẽ là chuyện hành quân, Chuẩn-tướng đưa cao cái huy chương và giới thiệu tôi trước các Sĩ-quan cao cấp ấy. Bằng ngoại ngữ, Chuẩn-tướng nói qua về Căn-Cứ Hỏa-Lực 30 mà tôi đã tử thủ.
Khi vào hầm Trung-tá CHT/PB/QĐI, tôi tường thuật tỉ mỉ từ ngày 26–2–1971 đến hôm nay tất cả những gì Pháo-đội tôi thực hiện cạnh Tiểu-đoàn 2 Dù. Tôi không quên trình bày trước Trung-tá và Chuẩn-tướng về trường hợp chiến đấu gan dạ của Trung-úy Lân. Chuẩn-tướng rất hài lòng và hứa sẽ cố gắng can thiệp thăng cấp cho Lân…
Từ giã Chuẩn-tướng và Trung-tá Chung, Thiếu-tá Tiểu-đoàn Trưởng cùng Thiếu-tá Thông đưa tôi về lại BCH/TĐ dùng cơm tối. Nhân cơ hội này, Đại-úy Diệm, Pháo-đội Trưởng Pháo-đội Chỉ-huy thuật lại cho tôi những gì đã xảy ra trong vụ kho đạn phát nổ tại Căn-Cứ Hỏa-Lực 30 mà chính Diệm chứng kiến. Diệm kể:
– Chiều ngày 2-3-71, tôi được lệnh phải mang dây câu súng chuyển trực tiếp cho thầy để triệt thoái súng. Nhưng khi đến nơi, nhìn xuống Căn-Cứ Hỏa lực 30 của thầy lửa cháy, đạn nổ lung tung… cơ hồ khói lửa ngập tràn cả căn-cứ… Thỉnh thoảng những cột khói, lửa phụt lên… Tôi chắc thầy không cách nào có thể ở lại căn-cứ, chắc lúc đó thầy và lực lượng Dù phải rút khỏi căn-cứ… Tôi nhìn rõ các khẩu đại bác 105 ly của Pháo-binh Dù, 155 ly của Pháo-đội thầy nghiêng ngã, xiêu vẹo… trông thật khủng khiếp…
– Không, lúc đó tôi còn ngồi trong hầm cạnh Đài Tác-xạ. Mãi đến 17g00 hơn tôi mới thoát ra khỏi hầm chạy đến phòng tuyến! Tôi có nghe và nhìn thấy trực thăng đến… Không những hai chiếc chứ đâu phải một chiếc? Nhưng vì tôi nghĩ không có bổn phận gì với phi hành đoàn, thành thử tôi không mở máy liên lạc. Giá lúc đó biết Diệm đang bay trên đầu thì tôi đã liên lạc rồi. Với ăng-ten ngắn 7 đoạn, hẳn Diệm cũng nghe rõ…
– Tôi đi một chiếc, còn Trung-tướng Tư Lệnh Dù đi một chiếc… Tôi không ngờ lúc đó mà thầy còn có thể ngồi trong hầm?!…
– Chứ làm sao mà chạy! Thế mà còn may… sau khi chạy ra giao thông hào thì hầm cũng sập, suýt nữa gởi xác tại chỗ còn gì!
– Hôm đó tôi quần mãi trên không phận Căn-Cứ 30 có đến cả giờ đồng hồ. Cuối cùng phải đem dây, lưới trở về lại…
…Đêm nay, Diệm nhường cái nệm cho tôi nghỉ. Tuy vậy, cũng khó khăn lắm tôi mới dỗ được giấc ngủ. Hình ảnh của Pháo-thủ đã hy sinh, đã thất lạc tại Căn-Cứ Hỏa-Lực 30, và nỗi lo lắng cho Cang, Bân cứ lởn vởn trong tâm trí tôi…
Rạng ngày 6-3-1971, mới 7 giờ sáng, Trung-tá Đặng-Nguyên-Phả, Tiểu-đoàn Trưởng Tiểu-đoàn 48 điện thoại mời tôi dùng điểm tâm tại Bộ Chỉ-huy Hành-quân/TĐ48/PB. Trung-tá đã cư xử với tôi bằng một cảm tình đặc biệt nhất, xem tôi như người em của 4 năm về trước tại Tiểu-đoàn 21 Pháo-binh. Tôi cảm động vô cùng. Trung-tá hỏi tôi vài vấn đề thuộc phạm vi kinh nghiệm «nghề nghiệp», kinh nghiệm tác chiến học được của Tiểu-đoàn 2 Dù cùng diễn tả lại những trận đánh cam go tại Căn-Cứ Hỏa-Lực 30.
10g00 tôi tiếp nhận 2 đại bác 155 ly mới. Thiếu-úy Ngân và Thiếu-úy Châu làm Trung-đội Trưởng. 14g00 tôi đích thân đưa Trung-đội lên Lao Bảo, đóng chung với Pháo-đội A/TĐ44/PB do Đại-úy Thu, Pháo-đội Trưởng, có nhiệm vụ tăng cường cho Pháo-đội này yểm trợ trực tiếp Lữ-đoàn 1 và các tác xạ hỗ tương với Căn-Cứ Phú Lộc.
…Được Chuẩn-tướng mời dùng cơm tối tại Bộ Chỉ-huy Pháo-binh Quân-đoàn, tôi rời Lao Bảo trước 18g00 cùng ngày.
Quanh bàn ăn, ngoài Trung-tá CHT/PB/QĐI còn có các vị Tiểu-đoàn Trưởng TĐ44, 48, 64 Pháo-binh, vài vị Sĩ-quan Hoa Kỳ, Thiếu-tá Thông, Thiếu-tá Đảng, Đại-úy Kinh… Trước khi nhập tiệc, Chuẩn-tướng cho biết, các món ăn đều do gia đình Chuẩn-tướng vừa gởi ra lúc trưa. Tôi cảm động nhất khi Chuẩn-tướng giới thiệu bữa cơm thân mật đêm nay là để «Welcome Captain Hy».
Chuẩn-tướng ngỏ ý ngạc nhiên khi nghe tôi làm Pháo-đội Trưởng Pháo-đội C qua Lào. Vì trước đây, tôi là Sĩ-quan Tiếp-liệu! Nhân tiện, tôi trình bày với Chuẩn-tướng việc tôi được gọi thụ huấn khóa Pháo-đội Trưởng tại trường Dục Mỹ tháng 7 năm ngoái. Sau đấy, chính tôi muốn cầm Pháo-đội Tác-xạ để cùng anh em chiến đấu, chứ ở Tham Mưu tôi đã công tác non 4 năm rồi!… Đồng thời, tôi cũng tỏ bày với ý nghĩ trung thực của tôi về cuộc chiến tại Lào:
– Thưa Chuẩn-tướng, mới nắm Pháo-đội 6 tháng thì được tham dự cuộc hành quân này – đúng là cuộc hành quân không tiền khoáng hậu! Nhờ vậy mà tôi học hỏi khá nhiều kinh nghiệm. Hy vọng những kinh nghiệm này sẽ giúp cho tôi trong việc chỉ huy chiến đấu hiệu quả hơn trước. Nhất là chiến trường khủng khiếp ở Hạ Lào hẳn đã tôi luyện cho Pháo-thủ Pháo-đội C không còn ngán với chiến cuộc tại nội địa…
…Đói khát kéo dài từ 26-2-1971 đến 5-3-1971, giờ đây được ăn một bữa cơm ê hề giò gà rô-ti, tôm… Chuẩn-tướng lại cho phép tôi tha hồ dùng! Quá ngon miệng, tôi ăn đến quên thôi!…
Cũng trong dịp này, tôi được biết tại Bộ Chỉ-huy Hành-quân, chính Trung-tá và Chuẩn-tướng đã đặc tâm lo lắng cho từng Pháo-đội tham dự bằng những chỉ thị kịp thời về các tác xạ hỗ tương. Những lúc chúng tôi bị uy hiếp nặng nề, chính Trung-tá và Chuẩn-tướng không hề rời máy vô tuyến để theo dõi, ra lệnh… Hành động của Trung-tá và Chuẩn-tướng còn thể hiện qua những lần tôi được tiếp xúc tại Khe Sanh, chứng tỏ Trung-tá và Chuẩn-tướng thật tâm lo lắng cho chúng tôi hơn bao giờ hết. Trong câu hỏi đầu tiên của những bậc đàn anh khi gặp tôi, tôi nhớ rõ – lúc nào cũng hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Pháo-thủ, và mừng rỡ khi biết các Pháo-thủ chiến đấu gan dạ, nêu cao tinh thần đồng đội, rồi cuối cùng mới hỏi đến các chiến cụ, tình trạng đại bác… Sự kiện này đã an ủi chúng tôi và gợi cho chúng tôi cái cảm nghĩ: quả thật, chúng tôi đã chiến đấu trong tập thể, không đơn độc – và, tập thể đó, có cả những bậc đàn anh khả kính luôn luôn hướng về chúng tôi…
…20g00, tôi trở về BCH/TĐ. Nơi đây tôi phải thức để viết cho xong bản tường trình về công trạng của Lân, giao cho Ban I đánh máy để kịp đệ trình Thiếu-tá Tiểu-đoàn Trưởng, và một bản «Kinh nghiệm Chiến Trường» dưới sự nhận xét của tôi về Căn-Cứ Hỏa-Lực 30 đệ trình lên Chuẩn-tướng.
…Sáng ngày 7-3-1971, Đại-úy Kinh, từ BCH/TĐ48/PB/HQ gọi điện thoại mời tôi sang bên ấy gấp, vì một số ký giả, phóng viên… đang mong được tiếp xúc với tôi.
9g30, tôi đích thân lái chiếc xe jeep đến chỗ hẹn. Tôi không ngờ các bạn ký giả, phóng viên đã sẵn sàng ngồi quanh chiếc bàn vuông tự bao giờ. Ngoài một số phóng viên Quân Đội còn một số ký giả của các báo mà tôi chưa hân hạnh được quen biết. Tất cả anh em đã dành cho tôi một sự tiếp đón nồng hậu bằng những cái bắt tay chặt chẽ, bằng những lời tâm tình chân thật, bằng những nét lo âu… vui mừng… thể hiện trên nét mặt qua những mẫu chuyện tôi trình bày về cuộc chiến đấu tại Căn-Cứ Hỏa-Lực 30…
Cái khó khăn của tôi là làm thế nào lột trần được những chiến thắng, vượt ngoài sức tưởng tượng của chính tôi, của các bạn đồng đội bằng lời nói! Thật vậy, tại Căn-Cứ Hỏa-Lực 30, chúng tôi đã đâu lưng đấu cật cùng Tiểu-đoàn 2 Dù và Pháo-đội C3 Dù đạt được một chiến quả vĩ đại quá, nhưng lúc bấy giờ trong tay tôi không có lấy một tấm hình để chứng minh! Bao nhiêu film màu, film đen đều gởi về Đà Nẵng để nhờ vợ tôi sang, ngay khi tôi còn đang chiến đấu tại căn-cứ không kịp gởi ra cho tôi – vả lại, biết thế nào mà gởi được, vì tin tức chiến sự hằng ngày chắc chắn đã làm cho gia đình tôi lo âu cùng cực, còn đầu óc đâu nghĩ đến việc rửa film, sang ảnh hầu gởi lên căn-cứ cho tôi!… Ấy thế là tôi chỉ còn biết lật lại những trang nhật ký, bám đầy bụi đất, tường thuật từng chiến thắng… từ các cuộc yểm trợ cho Tiền-sát-viên cho Căn-Cứ Hỏa-Lực 31, cho Biệt-Động-Quân, với những cuộc trực xạ chống thiết giáp, đẩy lui mộng tràn ngập vị trí theo chiến thuật biển người của Cộng quân khi chúng xung phong vào bãi đáp… Tôi cũng không quên diễn tả trận đánh gan dạ phi thường nhưng đầy mưu lược của binh sĩ Dù xảy ra trước mắt tôi không quá 75 thước! Cùng tình đồng đội, tinh thần thượng võ từ vị tướng lãnh cho đến anh Binh nhì của binh chủng ưu tú này. Nhân tiện, tôi cũng đã dẫn chứng cho các bạn ký giả lòng khâm phục của chúng tôi qua vài hành động cao thượng của BCH/TĐ2 Dù, đó là, sau mỗi trận đánh, chiến tích của chúng tôi được BCH/TĐ2 Dù báo cáo rất tỉ mỉ về Bộ Tư-lệnh Dù ở Khe Sanh, không hề có sự nhầm lẫn giữa những gì chúng tôi thu đạt được và Tiểu-đoàn 2 Dù thu đạt được (điều này tôi được Thiếu-tá Tiểu-đoàn Trưởng đề cập đến trong những lúc chuyện trò tại BCH trong mấy ngày qua)…
…Khoảng 11g00, trở lại BCH/TĐ, tôi nhận giấy phép 7 ngày do Thiếu-tá tôi cấp. Nhưng khi cầm giấy phép trên tay, Thiếu-tá bảo:
– Tuy tôi cấp cho anh 7 ngày phép, nhưng anh cố gắng ra sớm sớm để lo cho Pháo-đội… thăm hai ngày cho gia đình biết tin là đủ rồi…
Tính Thiếu-tá tôi từ lâu vẫn vậy! Nhưng cảm tình nồng nhiệt và biết ơn Thiếu-tá đã khơi trong lòng tôi hôm về lại Khe Sanh, do Thiếu-úy Kiêm Trưởng Ban 5 tâm sự – Là chính Thiếu-tá đã xúc động đến rơi nước mắt, lúc không bắt được liên lạc với tôi, và nhất là sau lúc Diệm báo cáo về tình hình Căn-Cứ Hỏa-Lực 30 mà chính Diệm là chứng nhân! Cả tuần lễ, Thiếu-tá không hề chợp mắt, gắt gỏng mọi người… Tất cả chỉ vì lo cho tôi, nghĩ đến Pháo-đội C! Tôi hiểu và kính trọng Thiếu-tá tôi lắm. Tuy vậy tôi vẫn bực mình về việc tiết kiệm ngày phép của Thiếu-tá cho tôi. Tôi cảm nghĩ bị «cân hồ» quá kỹ!
– Thưa Thiếu-tá, với thân tàn ma dại này, tôi nghĩ, tôi phải uống, chích thuốc 7 ngày chưa chắc đã lại sức! Tôi xin Thiếu-tá đi đúng ngày, về đúng phép của Thiếu-tá cho…
Nỗi lo của Thiếu-tá Tiểu-đoàn Trưởng tôi là nỗi lo triền miên, lo từng con ốc trong súng bị rơ đến cái bửng xe bị móp… Chuỗi ngày dài, tôi được hân hạnh sống cạnh Thiếu-tá, chưa lần nào thấy Thiếu-tá tôi thơi thới! Âu đó cũng là bản tính do thiên phú. Nhưng nghĩ cho cùng, nhờ những nỗi lo này của Thiếu-tá mà Tiểu-đoàn 44 Pháo-binh đã hơn hai lần giết sạch bọn đặc công Cộng sản đột kích vào BCH/TĐ tại Hòa Cẩm, Đà Nẵng…
Với giấy phép trên tay, tôi đi vội về BCH/PB/QĐI xin phương tiện. Một lần nữa, tôi gặp Trung-tá Chỉ-huy Trưởng. Trung-tá lấy bom, cam cho tôi ăn rồi giao tôi cho Trung-tá Chỉ-huy Phó can thiệp xin một phi vụ trực thăng.
Kết quả, tôi được về Đông Hà trong chuyến trực thăng của Chuẩn-tướng Phan-Đình-Soạn
No comments:
Post a Comment