Ðến Mỹ lúc tuổi 60 sau những năm tháng tù dài bằng 
1/4 thế kỷ ở những trại tù "chết người" như Trại Quyết Tiến trên đỉnh 
núi Tây Côn Lĩnh, "Cổng Trời" ở Hà Giang, biên giới cực bắc Việt Nam, 
nơi tổng số ngôi mộ nhiều hơn tập thể tù nhân. Nay, Người Lính Nguyễn 
Hữu Luyện lại thêm một lần xung trận để giữ vững nguyên tắc về "Tính 
Thiện-Sự Thật" qua vụ án không cân sức giữa cá nhân anh đối chứng với 
trường đại học bảo thủ, bề thế, mạnh cả tiền, lẫn thế lực - Ðại Học 
Massachuchettes-Boston. Vụ án thành hình và diễn tiến như sau:
Khoảng mùa Thu năm 1998, khi đang theo học chương 
trình cao học với học trình "Khảo Cứu Ðộc Lập về đề tài American Studies
 696" tại Ðại Học Massachusettes-Boston (UMass-Boston), Nguyễn Hữu Luyện
 được biết về chương trình dự án biên soạn đề tài:"TÁI LẬP TÍNH DANH VÀ 
VỊ TRÍ TRONG CỘÂNG ÐỒNG NGƯỜI VIỆT LƯU VONG Ở HẢI NGOẠI - 
(RE)CONSTRUCTION IDENTITY AND PLACE IN THE VIETNAMESE DIASPORA"). Từ 
phần nghiên cứu đã thực hiện trong khóa học, anh nghĩ mình sẽ được hữu 
dụng đối với công tác thực hiện dự án. Khi nộp bài nghiên cứu đến Giáo 
Sư Kiang, giáo sư bảo trợ luận án, ông nầy đã chuyển đến anh một tài 
liệu về "Học Bổng Nhân Văn của Cơ Sở Rockeffeller tài trợ cho Kế Hoạch 
Khảo Cứu của Ðại Học Mass- Boston" về đề tài kể trên. Sau một thời gian,
 Giáo Sư Kiang yêu cầu anh giới thiệu vài người có khả năng cáng đáng 
công việc nghiên cứu, anh trả lời có biết một số người, và họ có thể kêu
 gọi thêm một số người khác một khi chương trình được phổ biến.
Nguyễn Hữu Luyện thật sự đã xúc động mạnh mẽ khi 
đọc những chủ đề "Năm Thứ Nhất" của kế hoạch khảo cứu, bởi bản thân anh 
là nhân chứng sống, đã dự phần suốt giai đoạn trên của lịch sử Việt Nam 
với hoàn cảnh tù từ Bắc vào Nam (vì thêm "tội vượt biên" sau "tội Lính 
Biệt Kích"), những khắc nghiệt đọa đày "đi vùng kinh tế mới", thảm kịch 
vượt biên của chính gia đình anh, cũng như toàn thể Miền Nam sau 30 
tháng Tư, năm 1975. Từ những lý do nầy, anh nghĩ rằng, bản thân quả xứng
 đáng để viết về những chủ đề của chương trình, nên luôn liên lạc cùng 
với giới truyền thông thuộc Cộng Ðồng Người Mỹ gốc Việt vùng Boston để 
ngóng chờ thông báo về việc tuyển dụng nhân viên nghiên cứu. Nhưng quả 
tình chỉ là vô vọng. Tất cả hệ thống truyền thông gồm nhật báo, tuần 
báo, đài phát thanh, đài truyền hình của Người Mỹ gốc Việt vùng 
Massachusettes hoàn toàn không nhận được bất cứ quảng cáo, tin tức gì về
 chương trình hoạt động nghiên cứu của Trường Ðại Học Mass-Boston.
Ngày 11 Tháng Tư, năm 2000, Ông Lê Anh Tuấn, Chủ 
Tịch Cộng Ðồng Người Việt vùng Massachsettes chuyển đến anh một phong 
bì, và một thông cáo báo chí, do Trung Tâm William Joiner (một Ban của 
UMass-Boston) đã gởi tới ông bằng đường bưu điện. Dấu bưu điện đề ngày 4
 tháng Giêng, 2000. Thông cáo ấy đề ngày 22 tháng 12, 1999, và ấn định 
hạn chót để nộp đơn ứng tuyển là 31 tháng giêng, 2000. Nguyễn Hữu Luyện 
và Cộng Ðồng Người Việt vùng Massachusettes quả ở phải vị thế "nước ngập
 đến cổ" như trong cuộc tranh đua với một tập đoàn đang yên vị nơi an 
toàn, thuận lợi, trong lúc lũ lụt vùn vụt dâng cao.
Ngày 12 tháng Năm, 2000, Giáo Sư Peter Kiang chuyển
 đến anh qua đường email Thông Cáo Báo Chí đề ngày 15 tháng Tư, 2000, để
 thông báo về việc "đã tuyển chọn xong người" nghiên cứu chủ đề "Năm Thứ
 Nhất" của chương trình. Vài ngày sau, Ông Kiang trao thêm cho anh bản 
sao của Thông Cáo Báo Chí (kể trên), và cũng đã chuyển đến cho Ông 
Nguyễn Bình, Phó Chủ Tịch Cộng Ðồng Người Mỹ gốc Việt vùng Masschusettes
 bản văn tương tự. Nguyễn Hữu Luyện tin rằng, và tin đúng, thông cáo nói
 trên chỉ được gởi riêng cho anh và Nguyễn Bình mà thôi - nghĩa là tất 
cả những gì gọi là "vấn đề đã được phổ biến đến báo chí và quần chúng".
Quá đỗi ngạc nhiên và bất bình về vụ tuyển chọn, từ
 tháng Năm cho đến cuối tháng Mười, năm 2000, Nguyễn Hữu Luyện lắng chờ 
kết quả vận động của Cộng Ðồng Người Mỹ gốc Việt (vùng Massachsettes), 
cũng như toàn thể người Việt rải rác khắp thế giới nhằm phản đối quyết 
định của Trung Tâm William Joiner, với hy vọng rằng trung tâm sẽ điều 
chỉnh việc tuyển chọn sai lầm của họ. Nhưng cuộc phản đối đã bất thành, 
nên ngày 27 tháng Mười, 2000, Nguyễn Hữu Luyện khởi tố vụ kiện.
Nếu xét về mặt thuần lý và cầu lợi, thì thật sự đây
 không là một vụ án lớn có hậu quả nghiêm trọng quyết định đến sinh 
mạng, tài sản vật chất của bất cứ cá nhân, hay số đông tập thể nào. 
Trường Ðại Học Mass-Boston có tuyển dụng Nguyễn Hữu Luyện hay một người 
nào khác viết về đề tài "Năm Thứ Nhất - Với những kinh nghiệm trực tiếp 
về chiến tranh thực dân (nhiều cuộc chiến tranh); về trại cải tạo, và 
cuộc định cư tại những vùng "Kinh Tế Mới", và quá trình vượt biên ra 
khỏi Việt Nam sau 1975..." Phụ Bản 2, Trang 2, đính kèm Biện Minh Trạng 
(BMT) của NHL đối chứng với Biện Hộ của ÐH/UMass-Boston", chắc hẳn không
 là vấn đề, cũng không là vấn đề lớn đối với mỗi người, hay một cộng 
đồng người Việt nào trong đời sống hiện tại nhiều bận rộn, lo toan trên 
đất Mỹ nầy. Ðối với người Mỹ chính gốc thì câu chuyện lại càng vô nghĩa,
 hoàn toàn không tác dụng. Nhưng đối với Nguyễn Hữu Luyện (và với chúng 
tôi sau khi được thông báo, tham dự vào vận động, diễn tiến vụ án) thì 
đây là VẤN ÐỀ SINH TỬ- BỞI NỖI ÐAU NẦY LÀ NỖI ÐAU CHUNG - Nỗi đau thương
 của hết tất cả người Việt trong, ngoài nước, dài theo vận mệnh lịch sử 
dân tộc. Chúng tôi không nói quá lời, bởi đây không phải mối đau riêng 
rẻ, mau chóng lướt qua của một cá nhân tại một tình huống đặc biệt nào, 
cũng không phải lần bị bách hại của một tập thể người có chung một số 
quyền lợi cố kết, liên hệ, cũng không là khổ nạn dài lâu riêng đối với 
khối người Việt Miền Nam, những công nhân, viên chức, quân nhân thuộc 
chế độ Việt Nam Cộng Hòa và gia đình họ sau lần sụp đổ 30 tháng Tư năm 
1975 - cho dù đây là tổng số lớn lao điển hình nhất. Không phải hoàn 
toàn như thế. MỐI ÐAU NẦY LÀ CƠN KHỐN NHỤC LÂU DÀI CỦA TOÀN DÂN TỘC VIỆT
 - KHÔNG LOẠI TRỪ MỘT AI (KỂ CẢ ÐẢNG VIÊN CỘNG SẢN)- KHI LỊCH SỬ BỊ 
CƯỠNG ÐOẠT, ÐÁNH TRÁO, VÀ VIẾT LẠI THẬM TỆ ÐÊ TIỆN TỪ MƯU ÐỊNH CHÍNH TRỊ
 CỦA TẬP ÐOÀN CẦM QUYỀN - ÐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM, BỘ PHẬN CỦA ÐỆ TAM 
QUỐC TẾ. Công việc đáng bị kết án và cần phải trừ bỏ nầy do đảng cộng 
sản Việt Nam điều động, thực hiện với những người làm văn hóa của họ. 
Hai người tên Nguyễn Huệ Chi, Hoàng Ngọc Hiến là hai trong số bốn thành 
viên được Trung Tâm William Joiner tuyển dụng để viết lại đoạn lịch sử 
lềnh đầy máu, nước mắt của hằng triệu người Việt lâm nạn, bởi cái chết 
và chiến tranh không hề phân biệt, buông tha, miễn thứ cho bất cứ thân 
phận người nào trên quê hương đất Việt. Hai nhân sự nầy là những hạt 
nhân vô cùng thiết yếu của quá trình tiếâm dụng, vấy nhục lịch sử mà 
đảng cộng sản Việt Nam đã hằng xử dụng, và xử dụng có hiệu quả từ ngày 3
 tháng 2, năm 1930, ngày đảng thành lập, kéo dài cho hết thế kỷ qua, và 
hiện nay đang tiếp tục.
Nguyễn Hữu Luyện không thể im lặng như Anh đã hằng 
phẫn nộ, không khuất phục Sự Ác và Tính Không Thật của chế độ cộng sản 
suốt trận chiến đấu không khoan nhượng dài theo cuộc đời Anh.

No comments:
Post a Comment