Friday, July 9, 2021

Phương Nam, Không Hề Thiếu Hào Kiệt... Tác giả: Phan Nhật Nam - Chương 2: Người và Việc

Lý của vụ án: Nguyễn Hữu Luyện không hề có thái độ, tinh thần quá khích "chống cộng" khi dựng nên vụ án mà bản thân, gia đình anh là nạn nhân trước tiên chịu sự khốn đốn về vấn đề tài chánh trong cuộc chiến không cân sức. Chúng tôi cũng không cố tâm thực hiện việc làm "bất cận nhân tình" khi nêu lên tính danh về những nhân sự, người tổ chức nên hiện tượng bất công bằng trong phạm vi văn học, và lịch sử - chính trị nầy. Chúng ta cần nói rõ về người, việc, và phần lý, tình của sự kiện.

Trước tiên, về Trung Tâm William Joiner, đơn vị thụ lãnh, điều động thực hiện chương trình khảo cứu "Tái Lập Tính Danh và Vị Trí Trong Cộng Ðồng Người Việt Lưu Vong". Thành lập từ năm 1982 với mục tiêu "Nghiên Cứu Chiến Tranh (VN) và Những Hậu Quả Xã Hội" (gây nên từ (những) cuộc chiến tranh đó). Từ năm 1987, trung tâm đã bảo trợ nhiều cuộc trao đổi sinh hoạt văn hóa, giáo dục với Việt Nam (tất nhiên là Việt Nam cộng sản), điển hình việc mời hai nhà văn "nổi danh" Lê Lựu và Ngụy Ngữ thực hiện cuộc "thăm viếng lịch sử", đánh dấu lần trao đổi văn hóa của hai quốc gia, mà hai người kia là "đại biểu thuần thành" của quân đội hai miền Bắc, Nam Việt Nam. (Lê Lựu là thành viên của Hội Nhà Văn Hà Nội; Ngụy Ngữ vốn là một chuẩn úy đào ngũ thuộc QLVNCH, tác giả vài truyện ngắn được gọi là "văn chương phãn chiến"đăng trên một tạp chí văn học ở Sài Gòn trước 30 tháng Tư, 1975, Phụ Bản 6, Trang 7, đính kèm BMT của NHL). Sau thời gian dài trao đổi văn hóa với Việt Nam (cộng sản), Trung Tâm WJC có được kết luận chung cuộc khái quát về tình hình trong nước, và cộng đồng người Việt hải ngoại như sau: "Hiện thời, giới học giả ở Việt Nam không chú ý gì mấy về cộng đồng Người Việt hải ngoại - họ (giới học giả trong nước) đánh giá thấp tiềm lực kinh tế của tập thể nầy - vì tất cả chỉ nhắm vào ưu tiên tiêu thụ do thành phần ở hải ngoại nầyï đã xuất phát từ một quốc gia đã bị tàn phá tan nát do chiến tranh (chỉ thiếu chữ "Mỹ-Ngụy" là đủ cho cụm từ mà Hà Nội thường dùng để tố cáo nước Mỹ và VNCH - Người viết, PNN), mà nay đang cần tái kiến thiết hạ tầng cơ sở; và cũng do thái độ cố chấp chống đối chính quyền (trong nước) của một vài thành phần người tỵ nạn hiện sống trong cộng đồng lưu vong. Nhưng, điều nầy đang thay đổi". Trung tâm William Joiner tiếp tục có thêm lời đánh giá chẳng mấy tốt đẹp gì hơn: "Cộng đồng (Người Việt) lưu vong là những cá nhân, hay là những nhóm người bị trói buộc bởi lịch sử, họ sống trong "âu lo, thấp thỏm", và hiếm khi có được những niên biểu đầy đủ". Nhận định của Chaliand và Rageau, trích trong "Quan Ðiểm của Chương Trình Học Bổng Nhân Văn thuộc Cơ Sở Rockfeller năm 1999 - Trang 4, Ðoạn thứ Nhất, Phụ Bản số 7, đính kèm BMT của NHL ". Vì Cộng Ðồng Người Việt hải ngoại kém cỏi như thế nên chi Trung Tâm JWC và Ðại Học Mass-Boston phải cậy đến những "học giả đáng tin cậy và có khả năng" từ trong nước.
Chúng ta bàn tiếp về Nguyễn Huệ Chi và Hoàng Ngọc Hiến, hai người được Trung Tâm JWC tuyển dụng. Ðúng ra trung tâm đã tuyển dụng được bốn người, nhưng một trong số bốn người nầy là công dân Mỹ bản xứ, người thứ hai là một nữ giáo sư Mỹ gốc Việt, cô Ðàm Kiều Linh đến Mỹ từ lúc bốn tuổi. Cả hai dẫu hội đủ bằng cấp, học vị theo tuyển lựa nhưng hiễn nhiên không thể nào có đủ "kinh nghiệm, hiểu biết về chiến tranh, trại tỵ nạn, trại cải tạo- những đề tài của dự án Năm Thứ Nhất"- Và tất nhiên họ đã "bị hoặc được" loại bỏ theo như "kế hoạch" dự trù của trung tâm. Thế nên, chỉ còn lại Nguyễn Huệ Chi và Hoàng Ngọc Hiến với mặt trận mở rộng thuận tiện quen thuộc. Bởi đây là lần thứ ba Trung Tâm William Joiner phục kích đánh bẩn dứt điểm cộng đồng người Việt. Lần thứ nhất tổ chức cuộc "gặp gỡ lịch sử của hai nhà văn Lê Lựu-Ngụy Ngữ " nói trên, lần thứ nhì xuất bản tuyển tập "Writing Between Lines - Viết Giữa Hai Lằn Ðạn", một tuyển tập truyện ngắn được đánh giá "tập trung những cây bút tiêu biểu của hai miền Nam-Bắc, viết "trung trực" về chiến tranh Việt Nam" gồm 12 người viết văn phát xuất từ Hà Nội và mật khu Miền Nam trong tổng số 14 người. Trước khi bàn tiếp vụ việc liên quan đến Nguyễn Huệ Chi, Hoàng Ngọc Hiến, chúng tôi cần phải nói rõ một điều (tưởng là thừa nhưng thật cần thiết đối với tâm lý người đọc hải ngoại): Những điều sắp trình bày sau "hoàn toàn không do cảm tính" của người viết đối với hai nhân sự đang đề cập, đời sống cá nhân họ và chúng tôi tuyệt đối không một liên hệ tâm lý, tình cảm, vật chất nào - Họ chỉ là những "cái cớ", đối tượng của vấn đề chung nên nay phải đề cập đến. Hai người nầy là viên chức văn hóa cao cấp của chính quyền Hà Nội, một người, Nguyễn Huệ Chi, cán bộ chính trị tư tưởng Khoa Giáo Trung Ương giảng dạy tại Trường Ðảng Nguyễn Aí Quốc (trường và báo Nhân Dân là hai cơ quan được xem ngang với cấp Bộ về tổ chức và chức năng; về mặt chính trị quan trọng như một Ban); người thứ hai, Hoàng Ngọc Hiến, giám đốc Trường Dạy Viết Văn Nguyễn Du. Từ những cán bộ văn hóa nầy, dưới điều khiển trực tiếp của Ban Tư Tưởng thống thuộc Ban Tổ Chức Trung Ương Ðảng/Bộ Chính Trị hình thành nên chính sách văn hóa của đảng cộng sản, chỉ đạo chính trị toàn thể 76 triệu người Việt Nam (không loại trừ ba triệu người Việt ở hải ngoại). Họ chỉ đạo tinh thần người Việt theo nguyên tắc "bất khả nghị của lý thuyết cộng sản" (mà cộng sản Việt Nam lại là người học trò thuần thành, tuyệt đối - hơn hẳn kẻ khai sinh, và giảng dạy cho mình-những đảng cộng sản Ðức, Nga, Tàu)- Nguyên tắc ấy là: TÍNH ÐẢNG LÀ TÍNH TỐI THƯỢNG. Ta có thể nhắc lại một vài câu khẳng định bất hủ: "Muốn có Phong Trào Cách Mạng- Phải có Lý Thuyết Cách Mạng. Muốn có Lý Thuyết Cách Mạng- Phải có Ðảng Cách Mạng". Hoặc: "Ðảng là tất cả - PhongTrào Công Nhân (quốc tế) không là gì cả". Những ngôn ngữ nầy phần lớn của Lê-nin, các lãnh tụ cộng sản thế giới biến đổi đi đôi chút, nhưng ở Việt Nam, Hồ Chí Minh, Trường Chinh, Lê Duẫn... thường lập lại không sai sót; cán bộ cao, trung cấp viết, nói lại đúng từ cách ngắt câu, dấu chấm. Chúng tôi không nói điều hài hước châm biếm. Sau đây là "lập thuyết" của Hoàng Ngọc Hiến về kỹ thuật viết văn,
... Trong tham luận "Viết Như Thế Nào" vừa nêu ra, có hai câu hỏi:
Khi ta viết, thì viết cho Người Ðọc nào?
Khi ta viết, thì viết cho Mục Ðích gì?
Trên đây là đề cương mà Bác Hồ đã gói trọn trong toàn bộ bài giảng của Bác. Ðó là hai câu hỏi bao gồm hết tất cả các vấn đề.
Và HNHiến "giáo dục" tiếp về nghệ thuật viết văn:
... Dựa trên lời dạy của Chủ Tịch Hồ Chí Minh về mục đích của những bài viết, thì mục tiêu của một nghệ sĩ cách mạng (người viết văn) là nhắm vào việc "cải tạo - giáo dục cách mạng xã hội". (Văn Học và Học Văn, Hoàng Ngọc Hiến, NXB Văn Học, Hà Nội 1999.)
Những nội dung như trên không là chữ nghĩa lý thuyết xuông, chúng biến thành nguyên tắc chỉ đạo hành động cho người cầm viết, lẫn người cầm súng (ở Miền Bắc trước 1975, và cả nước sau nầy). Thế nên lềnh đặc trong tất cả mọi văn hoá phẩm gọi là "văn hóa xã hội chủ nghĩa" ở Việt Nam trong hơn nửa thế kỷ qua đã tràn đầy những chữ nghĩa tàn nhẫn dậy mùi máu.. Miền Nam từ vực thẳm thảm khốc của Mậu Thân, 1968 do "thành quả chiến thắng" của đạo quân xâm lược đi từ Miền Bắc, bôn tậïp từ mật khu về được Tố Hữu mô tả,
Ðẹp như Huế đầu xuân dậy đỏ cờ
Miền Nam trong lửa đạn sáng ngời...
Và Chế Lan Viên thêm vào màu đỏ hung hãn kia men say xác chết người Nam lâm tử nạn,
Tao đánh mầy hân hoan như sinh đẻ
Và linh thiêng như xây dựng kỳ đài
Lời kêu gọi máu nầy không phải chỉ có ở thời điểm Mậu Thân 1968, nhưng đã dậy nên từ rất lâu với bài hát dục người vào chỗ chết, dựng sự nghiệp sát nhân - Ðiển hình với Tiến Quân Ca của Văn Cao,
Ðường vinh quang xây xác quân thù
"Quân thù" đó không giới hạn chỉ là đạo quân viễn chinh quân đội Pháp của những năm 1945-54, nhưng khi cần đáp ứng cho một tình thế chính trị, ở một thời điểm khẩn cấp nào đó, người "nghệ sĩ cách mạng cộng sản Việt Nam" thấy ra "kẻ thù giai cấp" ngay chính trái tim của mình,
Ai về làng Bái Hạ
Nhắn "vợ chồng thằng thu"
Rằng,
Chúng bây là lũ quốc thù
"Vợ chồng thằng thu" kia chính là Ông, Bà Ngô Xuân Thu, bố mẹ sinh thành ra "nghệ sĩ cách mạng nhân dân", cũng là "thi sĩ tình yêu" Xuân Diệu của Hà Nội trước 1945, mà nay không xứng đáng gọi tên với một chữ viết hoa do đã trở nên đối tượng thù nghịch của đợt Cải Cách Ruộng Ðất 1953, và phải được thanh toán không nương tay,
Giết! Giết! Giết!
Bàn tay không phút nghỉ
Ðể ruộng đồng thêm tốt lúa thêm xanh.
Những chữ nghĩa đồng tính với sự ác như trên của người cộng sản không hề cũ, sau năm 1975, chúng được gắn lên thây xác của những đối tượng mới - những xác trẻ con, phụ nữ (bởi đàn ông hầu hết ở trại cải tạo) vượt biên tấp vào bờ biển Vũng Tàu, cầu Rạch Chiếc, xa lộ Thủ Ðức - với lời buộc tội ngang ngược "Bọn phản bội tổ quốc bỏ nước ra đi!" Những xác chết nầy chỉ được nhận về chôn với điều kiện - Thân nhân không được khóc, và trả "tử phí" với giá biểu, xác người lớn 1000 đồng, xác trẻ con 600 đồng, khoảng vài ba đô-la Mỹ!
Những nhân sự, người cầm bút Miền Bắc vào, ở hẳn Sài Gòn, miền Nam như Dương Thu Hương, Vũ Thư Hiên, Bảo Ninh, Bùi Minh Quốc, Nguyễn Duy, Tiêu Dao Bảo Cự.. chẳng lẽ không biết về những "đối tượng kẻ thù"ø mới mẻ nầy, (Hãy đọc "Nhân ngày giỗ Nguyên Hồng, thấy xác chết người vượt biên trên Bãi Trước, Vũng Tàu" của Trần Mạnh Hảo)- Chuyện vừa xẩy ra trong thập niên 70, 80 kéo dài đến 90 dài theo bờ biển Việt Nam.
Tập đoàn công tác "văn hóa - lập thuyết" cho chế độ cộng sản Hà Nội, há không nghe tiếng gào phẫn uất của nông dân ở Thái Bình, Nam Ðịnh, chiếc nôi nuôi sống "cách mạng giải phóng dân tộc, và cách mạng xã hội chủ nghĩa Việt Nam" suốt chặng đường dài lâu hơn nửa thế kỷ, từ những ngày khởi nghĩa 1945. Với chữ, nghĩa của mình, những người thêm men "chủ nghĩa anh hùng cách mạng" cho chế độ độc tài, độc đảng ở Việt Nam há không biết cơn trào dâng khát khao dân chủ, tự do của người dân nơi Long Khánh, Komtum, Pleiku, Ban Mê Thuộc... Những con người đơn giản, trung hậu có thể đã hơn một lần "nuôi dấu, che chở cách mạng giải phóng Miền Nam". Các anh không nghe tiếng kêu đau của vị Sư già Thích Quảng Ðộ, Thích Huyền Quang vì xót thương sinh linh bị bách hại (nghĩa là gồm cả các anh- những con người vị tước đoạït mất phẩm chất khí phách, tự do kẻ sĩ mà tự thân không hay biết). Những người cầm bút Hà Nội có bao giờ nghĩ ra chiếc cùm Cha Thadéo Nguyễn Văn Lý trong hai mươi năm nặng nề và tàn nhẫn gấp bội phần so với vài ba tháng "quản chế" của Tiêu Dao Bảo cự? Chẳng lẽ người viết văn gốc Hải Phòng mới biết "phản kháng để đảng trở nên trong sáng" do thấm đòn tranh chấp quyền lợi của tập đoàn cầm đầu ở Hà Nội, còn "đám viết văn ở Bolsa, California chỉ là bọn chống cọng điên cuồng của "lũ ngụy sàigòn- nối dài (lưu ý, không viết chữ hoa dù danh từ riêng, vì không xứng đáng)" như Như Phong Lê Văn Tiến, Doãn Quốc Sĩ, Hà Thượng Nhân và hằng trăm người khác, kẻ chết tan xác (Dương Hùng Cường, Nguyễn Mạnh Côn, Hồ Hữu Tường.. ), sống khắc khoải, đày ãi Nguyễn Thụy Long, Thụy Vũ.. không được quyền biết đau vì phận nghiệp viết văn hay sao? Có một ai trong đám viết văn ở Hà Nội, Miền Bắc kia nói lên một tiếng nhỏ về nỗi khốn nhục của những "văn hữu" Miền Nam phải gánh chịu sau 30 tháng Tư 1975 (do "tội" từ những chữ viết của mình), nếu không nói là thái độ hã hê thống khoái của kẻ được báo thù ty tiện. Nguyễn Khải, tổng thư ký hội nhà văn Hà Nội với "Tháng Ba Tây Nguyên" là một đặc trưng nổi bật nhất của những kẻ làm "văn chương- văn hóa nơi chốn thủ đô của phẩm giá con người kia".
Hitler sẽ chỉ là một gã lu loa vô hại nếu không có những con người "mộng tưởng" như Rudolf Hess giúp y thực hiện giấc mộng đại chủng tộc Ðức; với kỹ thuật "lật ngược bộ não" con người, Goebbels đã tận dụng văn chương, triết học, điện ảnh, kỹ thuật truyền thanh để biến anh thợ sơn mồm mép kia nên người xô toàn thế giới vào cơn hung tàn Thế Chiến thứ Hai, giết 6 triệu người Do Thái, 5 triệu khác gồm người Gypsies, chủng tộc Slaves, kẻ đồng tính, đảng viên cộng sản. Cũng tương tự như thế, anh thanh niên tên gọi Nguyễn Tất Thành vốn học hành kém cỏi, phải tha phương kiếm ăn do gia đình phá sản vì lỗi từ người cha trong cơn say, bạo ngược cuồng khấu giết người; anh ta sẽ chỉ là một "kiều bào" như trăm ngàn người Việt khác sống lưu vong ở Pháp, và khi về già lộ hẳn tính cuồng dâm bệnh hoạn (hãy xem lại những hình ảnh ông Hồ ôm hôn trẻ nhỏ, thiếu nữ, sẽ thấy rõ ra bệnh dâm"ấu nhi dục" của con người nầy; không cần phải đọc hồi ký Ðêm Giữa Ban Ngày của Vũ Thư Hiên về sự kiện ông ta im lặng đồng thuận cho bộ trưởng công an Hà Nội Trần Quốc Hoàn hiếp, giết cô Xuân người đã ăn nằm thai sinh ra con ông (sau đó, giết luôn những người liên hệ của cô để diệt đầu mối). Nhưng do từ chữ viết, lời ca, băng nhạc, phim truyện, sách vở giáo khoa, bích chương quảng cáo, ảnh thờ gia đình, lẫn cả đồ chơi con nít, thiệp chúc Tết- nghĩa là toàn bộ "văn hóa phẩm cách mạng" sản xuất tại Miền Bắc, (sau 1975 đối với cả nước) trong suốt nửa thế kỷ thế kỷ qua, và hiện nay vẫn đang tiếp tục - đã biến con người bệnh hoạn, hiễm độc kia đã trở nên bất tử, luôn hiện diện dẫu đã chết do bịnh già hơn ba mươi năm qua. Ta có thể kể ra vài lời xưng tụng:"Hôm nay trên đường hành quân ra mặt trận. Trùng trùng quân đi theo ánh sao lá cờ của Bác.."; hoặc, "Từ khi vượt núi qua đèo. Quân đi Bác vẫn nhìn theo tháng ngày.."; hay, "Bác theo lính Miền Bắc hành quân diệt Mỹ-Ngụy; Bác quan tâm chị em Miền Nam bị máy bay Mỹ ném bom nên "hành kinh" không đều"; Bác chăm sóc cho người lớn từ lọ "tương cà mắm muối"; bác lo từng đứa trẻ để "ai ai cũng được học hành". Tóm lại, Bác tham dự vào tận giấc ngủ, quyết định đến chuyện ăn nằm vợ chồng - Bác là "bản ngã thứ hai" thay thế toàn diện tâm thức lẫn cơ cấu sinh lý của triệu con người gọi là "nhân dân tiến bộ". Những chữ trong ngoặc kép kể trên thuần là "chữ của Bác", hoặc chữ ngợi ca Bác, mà theo thống kê của chuyên viên điều hành kỹ thuật tuyên truyền thế giới, thì họ Hồ là một trong những người được nhận sự tôn sùng nhất của nhân loại - Thành quả nầy không thể thiếu sự góp mặt của người cầm bút trong hàng ngũ "cán bộ văn hóa- văn công cộng sản". Hoàng Ngọc Hiến, Nguyễn Huệ Chi là những "cán bộ" nầy-những cán bộ cốt yếu hàng đầu được thực chứng khả năng, lòng nhiệt thành phục vụ sau hằng 40, 50 năm công tác đảng. Chữ, nghĩa dưới ngòi bút của những con người nầy đã rơi xuống mức sa đọa tệ hại nhất, bởi cầm bút là "hiện thực cách thế sống Tự Do" gần như toàn vẹn nhất trong cuộc sống nhân sinh, nhưng những con người kia đã biến chữ viết nên thành một "phương tiện phục vụ, cung ứng" cho nhu cầu cuồng dâm, bạo ngược của kẻ cầm quyền thực hiện một chủ nghĩa đã bày ra đầy đủ tính bất nhân tàn hại cho toàn nhân loại và các dân tộc. Những Lenine, Staline, Ceaussecu, Mao Trạch Ðông, Kim Nhật Thành, Hồ Chí Minh, Polpot.. Dân Tộc Việt chịu khổ nạn trầm luân đọa đầy nhất, bởi nay đang bắt đầu thế kỷ 21, nhưng ở Việt Nam vẫn chưa có dấu hiệu chấm dứt đầu mối nguồn bất hạnh lớn lao kia. Bởi "làm văn hóa lầm sẽ tác hại đến muôn đời" mà kẻ sĩ người Việt đã từ lâu hình như đã đánh mất chức năng cao quý thiêng liêng của mình, đồng thuận một cách rất đáng chê trách để trở nên thành "cán bộ văn hóa" của chế độ bạo ngược, phục vụ những kẻ cầm quyền vô lại. Một gã vô học, hung hăng, thô tục như Lê Duẫn qua "Thời Dựng Ðảng" của ngòi bút Thép Mới đã biến thành "Anh Ba", với đầy đủ hào quang quyền lực, đến nỗi một người sắc sảo như Indira Gandhi phải ngỏ lời trầm trồ khen ngợi về tính chất huyền thoại!!
Và cụ thể, gần đây, những người ở Hà Nội, ở Việt Nam như Nguyễn Huệ Chi, Hoàng Ngọc Hiến đã nghĩ, lý luận, viết như thế nào về thực tiển Việt Nam "tụt hậu"(chữ của người cộng sản) xuống hàng nghèo đói thứ tư kể từ dưới lên của thống kê mười nước nghèo nhất thế giới. Người "làm văn hóa Miền Bắc" nghĩ gì về tình trạng giáo dục tan nát với hiện tượng lớp học trẻ con ngay tại Hà Nội ngồi trên đòn thấp đặt lên đất; thầy, cô giáo kiêm luôn nghề bán hàng rong trước cửa lớp; và cơ quan chính quyền nhận được chỉ thị "tận dụng huy động đồ cứu trợ của nạn nhân bão lụt" (thật sự là hành vi ăn cướp giữa ban ngày - ăn cướp trên thây chết của đồng bào mình - tương tự như "lệ phí" đóng trên xác người vượt biên hai mươi năm trước), gồm 10 triệu Mỹ kim của Liên Hiệp Quốc, và 10 triệu của cộng đồng người Việt hải ngoại - Nhưng, cộng đồng lưu vong nầy vẫn không có tiềm năng kinh tế và sống trong sợ hãi lo âu (không nói rõ sợ ai, và lo âu điều gì)". Bản nghiên cứu của JWC không vô cớ, vàø tự nói nên những lời nầy, chúng chỉ thành hình do "chỉ đạo" có hiệu quả theo trục Hà Nội- Boston với những "sứ giả- những nhà văn hóa thuần thành, trung trực" xuất phát từ trường đảng Nguyễn Aí Quốc.

No comments:

Post a Comment