Saturday, May 1, 2021

MỘT PHÍA CỦA DÒNG SÔNG Thơ : Huỳnh Ngọc Thương

  

Tôi bây giờ như nắng cuối sông
Chiếu le lói lời tình trên sóng
Sông sẽ trôi và sóng sẽ lặng
Rồi mai nầy về với hư không
 
Ngày bây giờ ngày dài thêm mãi
Lời dụ ngôn cũng đã nguôi ngoai
Bên nầy sông bãi bờ cát lở
Thả nỗi buồn theo lục bình trôi
 
Trời bây giờ trời cuối Tháng Tư
Nén đau thương trong từng trang sử
Máu đổ xuống điêu tàn hưng phế
Triệu linh hồn dắt díu về đâu
 
Ngày ấy non sông mờ một dãy
Buổi loạn ly lấm áo học trò
Con chim hót : cơm còn cho cục
Mẹ ngậm ngùi lau hạt lệ khô
 
Bên thắng cuộc tha hồ trút hận
Ném anh em vào chỗ khốn cùng
Bước chưa hết một thời lận đận
Đọa đày nhau mà lòng dửng dưng
 
Con phố quặn mình bao kẻ lạ
Nằm yên đó nhé đợi tôi về
Bao mùa hoa phuợng hoa xoan nở
Phố dẫu thay tên vẫn đợi chờ
 
Đêm nay có tiếng chuông chùa đổ
Bài thánh ca ngự giữa ba ngôi
Tôi nghe trong gió hồn ai gọi
Trôi dạt về đâu thế kỷ buồn 
 
“Chim xa rừng thương cây nhớ cội”
Người đi rồi để tội ai mang
Bao giờ xoá dấu khăn tang
Cho hồn nước mát đò ngang đôi bờ 
 
Viết từ Phố Bolsa,California
APRIL, Friday, 30-2021

2 comments:

  1. Bài thơ rất có hồn và đã nói thay tấm lòng của những người ngã ngựa, cám ơn bạn Thương rất nhiều, chúc bạn già nhiều sức khỏe may mắn.

    ReplyDelete
  2. Nhân qua đây cũng xin cám ơn anh Phạm Hòa trong thời gian gần đây rất chịu thương chịu khó lo cho anh em vừa mới nằm xuống thật tươm tất và có tình.
    You will be long remembered.

    ReplyDelete