Sunday, July 17, 2022

KỶ-LUẬT CỦA TIỂU-ĐOÀN 2 DÙ - TỬ THỦ CĂN CỨ HỎA LỰC 30 HẠ LÀO (Trương Duy Hy)

 

KỶ-LUẬT
CỦA TIỂU-ĐOÀN 2 DÙ

Ngày 18-2-71, từ 9g00 chúng tôi đã xếp hàng Khẩu 2 và móc dây vào súng. 9g30 Sky-Crane đến bốc về Đông Hà.

Ngay sau đó, Cộng quân pháo kích lai rai bằng đại bác, tuy vậy cũng chưa có quả nào rơi vào giữa căn-cứ.

Thiếu-úy Thiện kiểm kê xong số đạn còn tồn kho, vào báo cáo:

– Trình Đại Bàng, tôi để ý từ hai hôm nay có mất một số đạn chiếu sáng, hôm qua 4 quả, hôm nay 7 quả nữa! Mới có hai ngày mà mất 11 quả! Tôi trình với Đại Bàng để Đại Bàng quyết định biện pháp canh gác… chứ nếu không thì e rằng với cái đà này đạn chiếu sáng thất thoát nữa.

– Lính nào ăn cắp anh có biết không?

– Tôi không biết, vừa rồi tôi có dò hỏi nhưng chịu!

– Có lẽ pháo thủ của mình ăn cắp (?) vì chỉ có Pháo-binh mới biết cách tháo đạn lấy dù chứ lính thường làm gì biết tháo?

– Chưa chắc đâu Đại Bàng ơi! Tiểu-đoàn 2 Dù cũng có một số binh sĩ trước kia ở Pháo-binh. Đại Bàng cho điều tra thử.

Tôi gọi TSI Bình, Thường-vụ Pháo-đội vào và chỉ thị điều tra vụ mất đạn.

Sau một hồi dò hỏi, TSI Bình vào cho tôi biết:

– Thưa Đại-úy, có 11 quả đạn chiếu sáng vứt ở mé Nam bãi đáp trực thăng, bên trong quả đạn đã rỗng ruột. Có dấu ai đã gỡ lấy dù ra rồi. Tôi có điều tra và lính mình thì không ai lấy cả vì biết Đại-úy cấm ngặt từ hồi ở Đồi 37 Đai Lộc nên không đứa nào dám liều mạng để bị đập.

Advertisements
REPORT THIS AD

Tôi bực mình hết sức và đi ngay qua BCH/TĐ2 Dù trình với Trung-tá Thạch:

– Thưa Trung-tá, đáng lẽ tôi không muốn trình với Trung-tá, nhưng tôi sợ có thể xảy ra tai nạn, nên xin Trung-tá lưu ý các binh sĩ đừng tháo dù ở đạn chiếu sáng 155 ly.

– Sao anh biết lính tôi tháo dù?

– Thưa Trung-tá, hôm qua chúng tôi mất 4 quả, hôm nay mất 7 quả, chỉ có 2 ngày mà mất 11 quả! Bây giờ 11 cái vỏ còn vất ở mé đồi. Sự thật tôi chỉ sợ nguy hiểm thôi. Lỡ lúc tháo dù bị thương, bị chết… xin máy bay triệt thoái không phải là dễ.

– Cái này chắc lính Pháo-binh các anh gỡ chứ chẳng ai vào đó. Bọn lính tôi làm gì biết mà tháo dù.

– Tôi cũng nghĩ như Trung-tá, nhưng xin Trung-tá thử cho điều tra xem, có thể vài tên trước kia ở Pháo-binh chăng?

Trung-tá có vẻ bực mình lắm. Ông cho gọi Trung-úy Ban 2 đến và chỉ thị điều tra ngay.

Tôi trở về Đài Tác-xạ mà thật tâm chẳng yên lòng tí nào.

30 phút sau, một binh sĩ Dù đến gọi tôi qua gặp Trung-tá.

Đến nơi, tôi thấy một binh sĩ Dù (anh ta vẫn thường giữ nhiệm vụ đánh dấu bãi đáp và ra thủ hiệu cho các loại trực thăng lên xuống căn-cứ) ngồi trên ghế — cạnh anh một binh sĩ khác đang dùng tondeuse ủi trọc cả đầu và ủi sạch luôn hai hàng lông mày của anh!…

Vừa gặp tôi, Trung-tá Thạch phì cười — vừa trỏ về phía anh trọc đầu bảo tôi:

– Thủ phạm! Đích thị hắn là thủ phạm đã tháo đạn chiếu sáng của anh để lấy dù! Tôi mới đập một trận nên thân và cho cạo trụi lũi hết! Dại quá là dại… Tháo một cây dù có lợi gì đâu… nhỡ nó nổ một phát thấy mẹ…! Nhưng nó khai ông TSI Thường-vụ của anh cho?

Tôi giận run cả người! TSI Bình của tôi lại cả gan đến thế ư? Tôi liền cho gọi TSI Bình qua đối chứng. TSI Bình quả quyết không cho, vì sợ tôi phạt, nhưng thấy anh ta hay giúp đỡ Pháo-đội trong những lần tiếp nhận tiếp tế nên có bảo rằng anh muốn lấy dù thì hãy vào xin Đại-úy tôi.

Một đằng vì tình cảm, một đằng vì nghĩ đến công giúp đỡ của chính mình nên đã tự hiểu ngầm với nhau… đưa đến kết quả tự tiện phá đạn lấy dù. Tuy nhiên, anh ta chỉ chịu lỗi tháo hai quả đạn thôi, số còn lại do người khác tháo chứ không phải anh.

Chỉ trong phút chốc, 6 cây dù được mang trả lại Pháo-đội! Với sự điều tra nhanh chóng của Ban 2 TĐ 2 Dù như thế, đã làm cho anh em chúng tôi khâm phục vô cùng.

Thấy các binh sĩ Dù bị Trung-tá phạt nặng quá, tôi đâm thương hại, ngỏ lời xin:

– Thưa Trung-tá, dầu sao việc đã dĩ lỡ, xin Trung-tá tha cho các anh ấy để hòa khí giữa các pháo thủ và binh sĩ của Trung-tá vui vẻ hơn. Các anh ấy đã nhận lỗi, Trung-tá la là đủ cho các anh ấy sợ rồi.

– Ồ! Nói như anh hỏng mất, kỷ luật là kỷ luật. Tiểu-đoàn tôi phạt như thế này là nhẹ nhất đấy, ở trỏng (ý Trung-tá muốn nói lúc ở trại Phi Long trong Sài Gòn) tôi còn đập bằng cây sắt chứ thế này thấm gì!

Sau đấy tôi vào hầm Đại-úy Hạnh… Lúc nào gặp Đại-úy cũng thấy Đại-úy bận rộn, hết bốc máy này liên lạc với các Đại-đội tiền đồn đến bốc máy kia liên lạc về Bộ Tư Lệnh Sư-đoàn Dù. Dường như Đại-úy là tượng trưng cho một điều hợp hoạt động của toàn bộ Tiểu-đoàn 2 Dù.

Thấy tôi bước vào hầm, Đại-úy Hạnh trở vào chiếc ghế bên cạnh mời tôi ngồi và đưa thuốc cho tôi hút…

Lát sau gài ống liên hợp vào máy xong, Đại-úy quay sang tiếp tôi. Nhân tiện tôi ngỏ ý e ngại những việc không hay vừa xảy ra giữa các binh sĩ Dù và Pháo-đội tôi… từ việc không cho nước uống đến việc tháo gỡ đạn chiếu sáng…

– Anh đừng ngại gì cả. Tiểu-đoàn chúng tôi có truyền thống kỷ luật từ khuya rồi. Chúng nó biết lỗi khi phạm lỗi thì chịu kỷ luật, không kêu ca than oán gì cả. Cái hay là ở chỗ đó. Tôi sống với binh chủng này đã lâu, tôi biết, nó không dám hỗn với các anh đâu mà ngại.

– Thật ra, tôi chỉ e hòa khí giữa pháo thủ tôi và binh sĩ Dù bên này không còn đẹp nữa — Vì thấy Trung-tá làm dữ quá!

– Ông Già bên này nghiêm lắm… không có sao đâu.

Kế đó, Đại-úy hỏi thăm tin tức gia đình tôi, thuật lại việc làm bận rộn của Ban 3 Tiểu-đoàn 2 Dù từ lúc đặt chân đến căn-cứ này… kể lại vài mẫu chuyện chiến đấu với những kinh nghiệm rút tỉa được tại đất Chùa Tháp. Thôi thì đủ chuyện hàn huyên… nhờ đó mà tôi hiểu được Đại-úy Hạnh nhiều hơn và tôi thầm cảm mến, khâm phục bởi các chiến tích mà Đại-úy đã gặt hái…

Rời Đại-úy Hạnh, tôi trở về Đài Tác-xạ vừa lúc Trung-úy Kim túc trực bên máy vô tuyến, xin bắn tối đa cho Tiểu-đoàn 39 Biệt-Động-Quân.

No comments:

Post a Comment