NHỮNG LỜI NGỢI KHEN
CỦA THƯỢNG-CẤP VIẾNG PHÁO-ĐỘI
Ngày 15-2-71, cũng như thường lệ, từ 7g00 chúng tôi đã bắt đầu khai hỏa. Hết yểm trợ cho Căn-Cứ Hỏa-Lực 31 lại tác xạ cho Tiểu-đoàn 2 Dù.
10g30, Trung-tá Vũ-Đình-Chung – Chỉ-huy-Trưởng Pháo-binh Quân-đoàn I, Thiếu-tá Nguyễn-Văn-Tự – Tiểu-đoàn Trưởng của tôi, Thiếu-tá Hằng – Tiểu-đoàn-Phó Tiểu-đoàn 64 Pháo-binh cùng Đại-úy Hoàng đến Căn-Cứ Hỏa-Lực 30 thăm chúng tôi.
Rước từ bãi đáp, hướng dẫn quý vị vào Đài Tác-xạ thuyết trình.
Trung-tá CHT không muốn tôi trình bày dông dài, do đó tôi được phép trả lời câu hỏi của Trung-tá về sức khỏe của Binh-sĩ, tinh thần chiến đấu, tình trạng đại bác, đạn dược và về vấn đề ẩm thực của Pháo-đội. Cuối cùng tôi trình bày khả năng hữu hiệu của Pháo-binh 155 ly đối với các đơn vị bạn, lòng cảm mến sâu xa của các Tiền-sát-viên Dù và thành tích đã thu hoạch được từ lúc đặt chân lên đất Lào đến bây giờ.
Trung-tá Chung tỏ vẻ hài lòng lắm, bỗng có một sĩ-quan của BCH Tiểu-đoàn 2 Dù chạy vào Đài Tác-xạ yêu cầu tôi ra trình diện Trung-tướng Dư-Quốc-Đống tại BCH/TĐ2 Dù.
Tôi xin lỗi quý vị có mặt tại Đài Tác-xạ chạy vội về BCH/TĐ2 Dù. Nhưng Trung-tướng cùng Thiếu-tá tùy viên và Trung-tá Thạch đã bước qua vị trí Pháo-đội tôi rồi. Tôi đứng nghiêm chào. Không đợi tôi trình diện hết câu, Trung-tướng đưa tay bắt tay tôi. Nhìn thẳng vào mặt tôi. Trung-tướng bảo :
– Tôi rất hài lòng về việc làm của anh. Anh yểm trợ rất tốt. Anh em đã thu nhiều kết quả. Tôi khen anh và Pháo-đội anh. Anh chuyển lời đến các Binh-sĩ.. hãy cố gắng mãi như thế này thì sớm về..
– Cám ơn Trung-tướng, Pháo-đội tôi xin thi hành.
Có lẽ 1úc bấy giờ ở Đài Tác-xạ quá chật chội, quý vị chỉ huy của tôi di chuyển ra ngoài – đúng vào lúc Trung-tướng đang nói chuyện với tôi. Tôi trịnh trọng giới thiệu Trung-tướng về việc thăm viếng của Trung-tá CHT/PB/QĐI, Thiếu-tá TĐT… Trung-tướng lần lượt bắt tay từng người.. Một lần nữa, Trung-tướng vỗ vai tôi vừa cười vừa nói với Trung-tá Chung :
– Ông ơi, anh này làm việc giỏi lắm đó, tôi thành thật khen ngợi anh ta.
– Dạ, cám ơn Trung-tướng. – Trung-tá Chung đã đỡ lời cám ơn ấy trước mặt mọi người. Bỗng tôi cảm thấy hãnh diện trong niềm hãnh diện chung của toàn thể PĐC/44 PB chúng tôi. Tôi liếc nhìn Thiếu-tá TĐT, bắt gặp ông ta đang gật đầu cười mỉm chi ! Chắc hẳn Thiếu-tá tôi cũng vui niềm vui ấy.
Thế rồi Trung-tướng cùng mọi người tiến ra bãi đáp trực thăng. Trong lúc chờ đợi, Trung-tướng, Trung-tá CHT/PB/QĐI, Thiếu-tá TĐT tôi đàm đạo một số vấn đề quanh việc yểm trợ pháo binh cho các đơn vị Dù thành quả đã gặt hái được.
Sau khi Trung-tướng rời khỏi bãi đáp bằng trực thăng riêng, tôi hướng dẫn Trung-tá CHT/PB/QĐI quan sát phía Bắc bãi đáp trực thăng. Ý Trung-tá muốn chuyển đến Căn-Cứ nầy thêm một Pháo-đội 105 ly của Tiểu-đoàn 64/PB hầu đáp ứng nhu cầu yểm trợ kịp thời cho Tiểu-đoàn 39 và Tiểu-đoàn 21 Biệt-Động Quân. Trung-tá cũng muốn thiết lập một I.O.D giao cho Pháo-đội C chúng tôi phụ trách. Tôi. trình bày rằng : chúng tôi có thể đảm nhận vì Thiếu-úy Thiện xử dụng được, nếu có thêm một số vật liệu để thiết lập đài quan sát cao và bảo đảm.
Trong thâm tâm, tôi nghe Trung-tá nói đến hệ thống quan-sát I. O.D, tôi quá mừng ! Vì với hệ thống quan-sát tân kỳ nầy, chúng tôi có được một cặp mắt thần nhìn rõ mọi vật chung quanh cách xa chúng tôi hàng chục cây số ngàn. Hơn thế nữa, đây là loại máy quý giá mà người Hoa-Kỳ chưa giao cho bất cứ một đơn vị nào của chúng ta xử dụng…
Chờ đến 12g00 trực-thăng vẫn chưa trở lại đón Trung-tá. Tôi mời quý vị vào dùng cơm trưa tại hầm riêng của tôi. Thiếu-tá Hằng và Đại-úy Hoàng đi qua Pháo-đội C/3 Dù dùng cơm với Trung-úy Trí, người anh em bà con của Thiếu-tá.
Trong lúc dùng cơm, Trung-á và Thiếu-tá đàm đạo với tôi nhiều vấn đề cần thiết.
Trung-tá bảo :
– Trường hợp BĐQ bị chạm nặng, anh nên cố gắng giúp đỡ cho nó, dù sao nó cũng là người nhà.
– Thưa Trung-tá, lúc nào tôi cũng sẵn sàng tác xạ, muốn tác xạ ngay để giúp đỡ cho anh em, song ngặt một điều là tôi ở trong trường hợp tăng phái cho Dù, vì thế nhất cử nhất động phải tùy thuộc Dù.. như hôm qua, BĐQ xin tác xạ, tôi hỏi lại Bạch Phú và biết được ý của Bạch Phú không bằng lòng.
– Nhưng anh có tác xạ mà ?
– Vâng, thì nói quá Bạch Phú cũng thuận, song sau khi tác xạ chấm dứt (Bạch Phú có theo dõi và ngay cả PĐC/3 Dù sát tôi cũng lưu ý không kém). Bắt buộc tôi phải quay trả lại hướng súng tác xạ cũ… vì vậy, tôi xin Trung-tá can thiệp cách nào để tôi có thể dùng riêng 2 khẩu đặt theo hướng BĐQ, có lẽ như vậy thuận tiện hơn cả.
Im lặng một tí, Trung-tá bảo :
– Thôi được, để tôi cho một Sĩ-quan liên lạc đến đây với anh và tôi sẽ dàn xếp. Theo ý anh, nếu có một pháo đội 105 ly lên vị trí này có trở ngại gì không ?
– Thưa Trung-tá, trở ngại thì không, song địa thế quá hẹp, mặt bãi đáp trực thăng khi nãy Trung-tá quan sát đấy, được xem là ngoài vòng đai an ninh, nếu có một Pháo-đội nữa, tất phải có quân bảo vệ bên ngoài, không biết BĐQ có người không ?
Trung-tá gật đầu suy nghĩ. Không hiểu lúc đó Trung-tá đang chọn một giải pháp nào thích nghi.
Thiếu-tá Tự – Tiểu-đoàn Trưởng tôi tiếp lời :
– Phần anh, ngay bây giờ anh chuẩn bị sẵn sàng Pháo-đội để có thể tách đôi, mỗi Trung-đội 3 khẩu… có lẽ 2, 3 hôm nữa phải di chuyển một nửa đến căn-cứ mới (tức Căn-Cứ 32, phía Tây-Bắc Căn-Cứ Hỏa-Lực 31)
Tôi liếc mắt nhìn Lân và đáp ngay :
– Thưa Thiếu-tá, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng từ ở Cam-Lộ. Nay tách đôi cũng không có gì trở ngại lúng túng – Xin Thiếu-tá cứ yên trí. Lúc nào có chỉ thị của Thiếu-tá, chúng tôi thi hành ngay.
Nhân dịp này, tôi có thuật lại cho Thiếu-tá hiểu nỗi khổ sở, vất vả của Pháo-đội liên-tiếp trong những ngày vừa chiếm đóng xong vị trí, vừa tác xạ, vừa nhận lãnh đạn dược do Chinook mang đến và vụ bị la rầy vì mấy dây câu súng triệt thoái không kịp… như là một thanh minh thành thật, để có dịp Thiếu-tá trình bày cho Trung-tá Phi ở Bộ Chỉ Huy Pháo-binh Sư-đoàn Dù… Dĩ nhiên tôi cởi bỏ được một ấm ách trong lòng trước mặt vị Chỉ Huy trực tiếp tôi, đồng thời cũng là cơ hội tốt để cho tôi nêu lên một kinh nghiệm thực tiễn cho những lần trực-thăng-vận kế tiếp.
Thiếu-tá Tự tiếp :
– Còn một việc nữa, tin anh biết, theo tin tức khí tượng, từ 17 đến 22-2-71 trời rất xấu, sẽ không có trực thăng tiếp tế đâu. Anh hãy cho binh sĩ tồn trữ nước mà dùng. Nghe anh kêu nước quá đâm xót ruột cả BCH/TĐ.
– Thưa Thiếu-tá. Như Thiếu-tá đã thấy đó. Nước đối với chúng tôi còn cần hơn là thực phẩm. Chắc Thiếu-tá và Đại-úy Thông….
Ông vội ngắt lời :
– Ông Thông nay đã mang lon Thiếu-tá rồi.
– Ô hay, sao ông không gởi bia rửa lon cho bọn tôi với, Thiếu-tá ?
Rồi tôi tiếp :
– Chắc Thiếu-tá và Thiếu-tá Thông cùng các bạn Sĩ-quan không khỏi cười về cái công điện ngớ ngẩn xin nước của chúng tôi, thưa Thiếu-tá ?
Thiếu-tá Tự ngừng nhai, vừa cười và đáp :
– Ông Thông đọc trước rồi trình tôi. Ông cười anh khéo khôi hài đến thế là cùng ! Sự thật, dầu cho anh không làm công điện xin nước, tôi và Thiếu- tá Thông, Đại-úy Diệm cũng lo ngay cho anh. Nhìn lên bản đồ, với cao độ 727 thước mà đồi trọc, tôi đã đoán biết các anh cần nước lắm.
Bỗng Trung-tá Chung quay lại vấn đề vừa xảy ra :
– Anh Hy, tôi mừng cho anh đó. Nói thật với các anh, Tướng Đống ít khen sĩ quan lắm. Vậy mà với anh, Trung-tướng đã khen như thế thì thật là vinh dự cho anh.
– Cám ơn Trung-tá, đối với tôi, tôi không bao giờ chểnh mảng nhiệm-vụ, tôi hy vọng sẽ giữ được cảm tình lâu bền với đơn vị Dù ở đây…
Ăn cơm xong, khoảng nửa giờ sau trực thăng đến, tôi tiễn Trung-tá và quí vị ra bãi đáp sau khi chụp vài tấm hình kỷ niệm.
No comments:
Post a Comment