NHỮNG QUẢ ĐẠN PHÁO-KÍCH
ĐẦU TIÊN CỦA ĐỊCH
Bấy giờ gần như là thói quen, cứ khoảng 14g00 hoặc 15g00 thế nào Chinook cũng ùn ùn tiếp tế đạn cho Pháo-đội.
Đồng thời 6 khẩu đại bác 155 ly bắt đầu «đòi» quân cụ! Hết hỏng cơ phận này lại hỏng cơ phận khác, mặc dù chúng tôi đã bảo trì tối đa. Kể ra nó hỏng cũng phải, vìchúng tôi tác xạ quá nhiều. Hai ngày sau nầy, chúng tôi xử đụng toàn nạp 7! Hầu hết các cần bịt nòng tân trang đều bị rộng lỗ dẫn hỏa, kim hỏa bị gẫy.
Lúc ra đi tôi đã cẩn thận mang theo dự phòng cần bịt nòng mới và 3 khối kích hỏa ngoài bản cấp số do tôi xin được của đơn vị Pháo-binh Hoa-Kỳ đóng ở đồi 65 Đại-Lộc để dự trữ thay thế. Nhưng không kịp mà thay. Tôi khẩn cấp đánh điện về BCH/TĐ xin can thiệp toán chuyên viên đến giám định để thay thế cho Khẩu 5, Khẩu 2 là hai khẩu bị chảy dầu hệ-đàn-hồi và thay thế 3 cần bịt nòng, 3 khối kích hỏa cùng vài kim hỏa…trong chuyến tiếp tế gần nhất.
Kế đó, tôi được BCH/TĐ trả lời :
– Phải tập trung cơ phận hư gởi về trước để làm phiếu một đổi một rồi sẽ gởi cơ phận mới lên. Còn nhân viên giám định sẽ có một phi vụ trực thăng đặc biệt đưa đến vào ngày mai.
Tôi bực mình và nghĩ rằng : chúng tôi đang quần quật suốt ngày lo tác xạ yểm trợ các cánh quân không kịp thở, tuy súng không còn bắn được với nạp 7 chớ dùng tạm cũng có thể xử dụng được với nạp 5 trở lại. Nếu tháo ra gởi về trước để đổi thì tỷ số đại bác bất-khiển-dụng quá cao, không đủ súng yểm trợ…tai đâu mà nghe các đơn vị bạn trách móc!
Tôi trả lời ngay:
– Yêu cầu BCH/TĐ xin Bộ Tư-Lệnh Hành-quân can thiệp cho tôi được nhận cơ phận mới trước, ròi sẽ trả cơ phận cũ để cố gắng và có thể tác xạ được chừng nào hay chừng ấy, chứ không thể nào gởi cơ phận cũ về trước.
Phát cáu và không thiết gì nữa, tôi rời Đài Tác-xạ, tiến ra bãi đáp xem anh em làm việc… bỗng… vèo…veo… hai quả đạn 105 ly bay từ hướng Bắc xuống hướng Nam, nổ cách chân vị trí chúng tôi khoảng 100 thước!
– Việt Cộng pháo kích… Việt Cộng pháo kích – Tiếng la của một binh sĩ ở bãi đáp vọng vào.
Tôi vội trụt xuống một hầm tròn bên cạnh quan sát.
Đó là những quả đạn pháo kích đầu tiên của Việt Cộng bắn vào Căn-Cứ Hỏa-Lực 30. Lúc ấy đúng 16gl0. Sau tám ngày chiếm đóng, Căn-Cứ 30 hoàn toàn yên tĩnh, giờ đây, Việt Cộng mới bắt đầu điều chỉnh tác xạ vào căn-cứ tôi.
Tuy nhiên, đạn pháo kích của Việt Cộng còn rời rạc, quả dài, quả ngắn, không quả nào trúng vị trí. Sau 6 quả pháo kích, bỗng dưng chúng im bặt.
Pháo thủ lại tiếp-tục chuyển đạn vào hầm chính, hầm Khẩu…
Đồng thời, tôi và Trung-úy Trí liên-lạc với cánh Biệt-Động-Quân hướng Bắc căn-cứ để xét một tọa độ phản pháo. Xong cả hai Pháo-đội chúng tôi tập trung hỏa lực tác xạ vào mục tiêu có đến 15 phút.
Trong lúc Phản-Pháo, một trực-thăng bị nạn, cố gắng lao đến bãi đáp… Thật may, nếu đáp sớm 1, 2 giây, trực-thăng sẽ rơi vào hầm đạn – và nếu trực thăng bốc cháy, hậu quả sẽ kinh khủng không lường nổi.
Bốn nhân viên phi hành Hoa-Kỳ vội vàng nhảy xuống, chạy tản mát trên bãi đáp. Sau đó, một trực thăng từ Khe-Sanh đến đưa đoàn phi hành rời căn-cứ. Xác trực thăng vẫn để tại chỗ.
Ngày 16-2-71, Cộng quân bắt đầu dùng chiến xa tấn công các Đại-đội bảo vệ Căn-Cứ Hỏa-Lực 31. Được điện văn xin tác xạ khẩn cấp của Sĩ-quan Liên-lạc 330, chúng tôi hướng tất cả bốn đại bác vào mục tiêu (2 khẩu còn lại hoàn toàn bị tê liệt, phải chờ thay thế cơ phận mới xử dụng được).
Thế rồi hàng trăm quả đạn liên tục rơi vào một vùng rộng khoảng 600 thước mỗi cạnh ô vuông…
Tiếng nói của Sĩ-quan Tiền-sát-viên 331, 332 báo cáo rõ ràng từng chi tiết di chuyển của chiến xa địch để xin chuyển xạ oang oang trong máy.
Kết quả, địch phải rút lui, bỏ lại chiến trường hàng trăm xác với đủ loại súng, trong đó có một thiết giáp, 2 molotova cháy tại chỗ.
Thanh toán mục tiêu này xong, 330 yêu cầu chúng tôi tiếp tục tác xạ vào mục tiêu mới theo lời xin của Tiền-sát-viên 331.
Sau 4 quả đạn đầu, một tiếng nổ dữ dội từ mục tiêu vọng lại, một cột khói đen cao vút bốc lên, tiếp theo là hàng tràng tiếng nổ nối tiếp… Tiền-sát- viên 331 báo cáo ngay :
– Các bạn bắn trúng kho đạn Việt Cộng tồi ! Tiếp tục cho 10 tràng nữa rồi chấm dứt.
Chúng tôi hân hoan không tả xiết. Nhìn lên xạ bảng, khoảng cách kho đạn của địch đến Căn-Cứ Hỏa-Lực 31 không quá 3 cây số và đến Căn-Cứ Hỏa-Lực 30 của chúng tôi không quá 9 cây số!
Tiếng nổ lại từ mục tiêu bắt đầu lúc 8g30 đến 13g00 mới đứt. Thỉnh thoảng, những cột khói đen phụt lên cao, đứng xa hằng chục cây số vẫn thấy rõ bằng mắt trần.
Có điều đặc biệt suốt ngày nay chúng lại không pháo kích vào vị trí chúng tôi.
Tối đến, tôi qua Đài Tác-xạ PĐC/3 Dù mừng Trí vinh thăng Đại-úy. Đại-úy Trí mời tôi nhậu rượu trắng và ít đồ nhắm do Hậu-cứ của Trí ở Khe-Sanh vừa gởi lên.
Qua ngày 17-2-71, tôi lại được tin từ BCH/TĐ chỉ thị cho tôi vẫn phải chuẩn bị tách đôi Pháo-đội và có thể ngày 18-2 hoặc 19-2-71 thi hành.
Tôi và Lân bàn định công việc tại hầm ngủ. Hai chúng tôi không muốn rời nhau tí nào cả. Lân mến và kính trọng tôi lắm. Tôi biết điều đó nên tôi thương Lân như người em cùng một núm ruột. Lân lo ngại sức khỏe không quá «40 ký» của tôi với bệnh ghẻ đang kỳ bộc phát. Lân tình nguyện xin tôi nếu tách đôi Pháo-đội để di chuyển đến vị trí mới Lân sẽ lãnh trách nhiệm đưa 3 khẩu đi. Lân chọn các Khẩu 1, 5, 3 do TS Nhơn, TSI Ngân, TS Quá làm Khẩu-trưởng. Phần Sĩ-quan, Lân xin Thiếu-úy Thiện và Thường vụ TSI Lục.
Suốt ngày, tôi và Lân bỗng dưng ít nói, trong óc mỗi đứa dường như theo đuổi và suy tư về một biến cố sắp xảy ra…
Tôi gọi Thiện vào nói ý định đó. Thiện vui vẻ và không có ý kiến.
Đối với Thiện, tôi cũng có rất nhiều cảm tình, Trước kia tôi nghe Thiện ương ngạnh, hay cãi lý. Vậy mà từ ngày tôi nhận chức Pháo-đội Trưởng của Pháo-đội C đến nay, đã 5 tháng qua, tôi nhận xét Thiện xứng đáng là một Sĩ-quan gương mẫu, tinh -thần phục-vụ rất cao, chưa bao giờ Thiện nề hà hay cãi lại tôi bất cứ một công tác nào tôi giao phó cho Thiện – Và chưa bao giờ kết quả của Thiện làm bị trì trệ. Thiện lại thích khoa học, hay tẳn mẳn sửa những vật liệu về điện, máy móc như radio, xe hơi… Nên lúc còn ở Đồi 37 Đại-Lộc, Thiện ít khi rỗi rảnh, hết sửa máy nầy đến sửa máy khác cho anh em Binh-sĩ, cho Pháo-đội. Được dịp may hiếm có, anh em lại thường đi xin máy chiếc radio hư của lính Mỹ mang về nhờ Thiện sửa hộ. Những lúc ấy Thiện rất vui vẻ, trên mặt như hiện rõ niềm hân hoan giúp được cho lính một công việc…
Với tính tình ấy, Thiện đã hợp với tôi khá nhiều quan điểm, tôi xem Thiện là một người em đáng mến nhất trong Pháo-đội.
Khoảng 8g00 hôm sau, Việt cộng bắt đầu pháo kích lại, cũng bằng loại đạn pháo binh 105 ly. Chúng lồng khung Căn-Cứ Hỏa-Lực 30 với một số đạn quả dài quả ngắn. Có quả rơi gần và lọt hẳn vào phía trong rào hướng Nam hướng Bắc. Mảnh văng tung tóe vào Khẩu 5 của TS Ngân, Khẩu của TS Thìn. Nhưng may mắn, anh em chúng tôi đều vô sự.
Lập tức 4 khẩu phản pháo ngay. Trong chốc lát chúng im pháo kích. Pháo đội lại tiếp tục tác xạ yểm trợ cho các Tiền-sát-viên quanh vùng.
Khoảng 11g00 trưa, sau khi toán Quân Cụ giám định súng và thuận cho Pháo-đội tôi triệt thoái Khẩu 5, Khẩu 2 về Đông Hà thay hệ đàn hồi, thì 12g00, thêm một toán Quân Cụ khác mang đến 5 cần bịt nòng và 5 khối kích hỏa mới cùng một vài kim châm hỏa, thay thế cho những cơ phận bị hỏng.
Nhân tiện tôi có viết một lá thư tỏ lòng biết ơn Trung-tá Tiềm, Chỉ-huy Trưởng Liên-đoàn Quân Cụ trong việc giúp đỡ Pháo-đội tu bổ và thay thế những hư hỏng đại bác. Tôi cũng đề cập đến kết quả thu đoạt được từ ngày đầu hành quân cho đến hôm nay — với mục đích chứng minh cho Trung-tá thấy hiệu quả tác xạ, đương nhiên tùy thuộc vào đại bác xấu hay tốt…
…Theo kế hoạch của Trung-tá Chung, tôi tiếp nhận Trung-úy Kim, Sĩ-quan liên lạc của Biệt-Động-Quân. Kim thuộc Tiểu-đoàn 64 PB, trước kia là học trò lớp Đệ Ngũ và Đệ Tứ của tôi tại Hội An.
Kim đến với tôi không ngoài mục đích xin tác xạ tăng cường cho 64 PB yểm trợ hai Tiểu-đoàn Biệt-Động-Quân đang hoạt động phía Bắc. Đi theo Kim, có hai “đệ tử” mang máy và thức ăn.
15g00 Chinook mang đạn tiếp tế cho căn-cứ. Tôi phải đích thân ra chỉ huy và cùng anh em khẩn cấp dọn sạch sẽ bãi đáp tức khắc. Vì sợ Việt cộng pháo kích lại, nhỡ có quả nào rơi vào bãi đáp, chắc chắn sẽ không tài nào tránh được nguy hiểm.
Cũng trong cuộc tái tiếp tế này, Lân nhận thêm đồ ăn của vợ từ Đà Nẵng gởi đến. Cả một thùng lớn, cơ hồ có thể nuôi 5 sĩ quan chúng tôi trong một tuần lễ.
Móc hậu nước mới gởi đến, tôi ra lệnh tất cả các Khẩu-đội phải tiết kiệm tối đa, dự trù cho mỗi binh sĩ 3 ống. Khẩu đội chỉ xử dụng 2 ống dùng để thông nòng đại bác và rửa buồng đạn.
Trên mặt mọi người đều tỏ vẻ bất bình cách tiết giảm nước như thế. Nhưng tôi cương quyết, bắt buộc phải thi hành. Vì trong vài ngày nữa, số nước dự trữ mới hy vọng đủ cung ứng cho công tác và ẩm thực nếu việc tiếp tế bị đình chỉ như đã dự liệu.
Từ đây, trời bắt đầu không còn trăng về đêm. Việc canh gác của Tiểu-đoàn 2 Dù và Pháo-đội được tăng cường tối đa…
No comments:
Post a Comment