Sunday, July 17, 2022

TÂM-SỰ TÙ-BINH - TỬ THỦ CĂN CỨ HỎA LỰC 30 HẠ LÀO (Trương Duy Hy)

TÂM-SỰ TÙ-BINH

Tảng sáng ngày 14, khi mặt trời vừa ló trên đỉnh núi phía Đông, Đại-đội 321 và 322-của Tiểu-đoàn 2 Dù lại chạm súng mạnh với địch. Tiếng súng cối hòa lẫn với tiếng nổ của AK, M79, lựu đạn dòn dã vọng lại từ hai tiền đồng Đông Nam… Chúng tôi thi hành tức khắc yểm trợ cho hai Đại-đội nầy.

Mãi đến10g00 tiếng súng im bặt. Tôi qua BCH/TĐ2 Dù gặp Đại-úy Hạnh Trưởng ban 3, đang liên lạc máy. Đại-úy Hạnh cho biết kết quả sơ khởi do hai Đại-đội trên vừa tịch thu được:

– 4AK

– 1 thượng liên

– 16 Việt Cộng chết tại chỗ

– 1 Thượng-sĩ VC bị bắt làm tù binh.

Tôi ngồi tại đấy đấu láo với Đại-úy Hạnh trọn một tiếng đồng hồ chờ trực thăng đến chuyển vận chiến lợi phẩm và tù binh từ tiền đồn về.

… Tôi xin phép ra gặp Thượng-sĩ tù binh – cùng lúc, Trung-úy Trưởng Ban 2 đang lấy lời khai. Được biết Thượng-sĩ ấy tên là Thanh, khoảng 25, 26 tuổi, tuy bị thương, nhưng Thanh vẫn còn tỉnh táo, nói giọng Bắc nhỏ nhẹ.

Tôi chờ cho Trung-úy Ban 2 làm xong nhiệm vụ, tôi ghé hỏi vài câu… Đồng thời, chiến lợi phẩm được tiếp nhận đưa vào BCH/TĐ. Tôi liếc nhìn thấy có nhiều bi-đông và các binh sĩ Dù cho biết trên mỗi xác chết đều có hai bi-đông : 1 đựng rượu, 1 đựng chất nước đắng và 1 mặt nạ phòng hơi độc, hơi cay.

Tôi hỏi Thanh :

– Anh lên Thượng-sĩ bao lâu ? Do công trạng gì?

– Tôi mới mang cấp bậc Trung-sĩ vài tháng nay vì có công chuyển vận các tiếp liệu phẩm vào Nam Việt Nam và Campuchia.

– Tết vừa qua anh ăn Tết ở đâu ? Có được về với gia đình không ?

– Đã sáu năm nay đi công tác, chúng tôi nhớ gia đình lắm nhưng không được về thăm nhà vì công tác của nhân-dân giao phó nặng nhọc và liên tục.

Tôi sực nhớ mấy cái bi-đông lúc nãy, nên nhân tiện tôi hỏi tiếp :

-À! còn hai bi-đông mà binh sĩ các anh dùng, sao lại một cái đựng rượu, một cái đựng chất đắng ?

– Bi-đông đựng rượu kẻ có người không, ai thích rượu thì được cấp thêm cho, còn không thích rượu thì có thể dùng đựng nước suối uống. Riêng bi-đông đựng chất nước đắng, mỗi chúng tôi đều có, khi lâm chiến. Chúng tôi dùng nó để khỏe người và tăng thêm can đảm khi tấn công các anh.

– Anh có biết đơn vị chúng tôi đang hoạt động ở đây là đơn vị Nhảy-Dù thiện chiến không ? Và các anh đã dùng bao nhiêu quân tấn công vào tiền đồn của chúng tôi ?

– Chúng tôi biết lực lượng của các anh là lực lượng Dù do các vị chỉ huy tôi bảo thế. Vừa rồi, trước khi đi đánh các anh, cấp chỉ huy của chúng tôi cho biết các anh bị chúng tôi pháo kích bằng súng cối 82 ly, 57 ly mấy hôm nay đã chết gần hết. Bây giờ chỉ còn 5, 6 người trong đồn, nên lực lượng tấn công vào các anh sáng nay, chúng tôi chỉ dùng 1 K (bằng 1 Đại-đội).

– Quân số 1 K của anh bao nhiêu ?

– Khoảng 50 người, 47 hoặc 48.

– Anh nghĩ thế nào trước và trong khi chiến đấu ?

– Khi nhận lệnh, chúng tôi đều tin tưởng chiếm đồn các anh dễ dàng, nhất là được cấp chỉ huy cho biết số quân giữ đồn 5, 6 người đã mất hết tinh thần. Chúng tôi ra đi hăng hái lắm, cứ tính làm sao bê cho hết các chiến lợi phẩm về nạp cho BCH. Nhưng khi lâm chiến, chúng tôi vô cùng kinh ngạc ! Các anh đông và chiến đấu ác liệt quá !

Thoạt tiên, sau loạt đạn khai hỏa của bọn tôi, các anh vứt quả gì tròn tròn nổ chát tai, mảnh văng tung tóe, xong các anh bồi thêm cối vào chúng tôi Cối quá nhiều ! Chúng tôi chỉ nghe tiếng nổ khủng khiếp của hai loại vũ khí nầy chứ không nghe tiếng súng nhỏ tiểu liên.Vì vậy chúng tôi không biết các anh nấp ở hầm nào đánh chúng tôi, nên chúng tôi không còn kịp dùng B4O và 57 chống trả.

– Lúc đó, các anh có sợ lắm không ?

– Dạ sợ! Các anh cối liên tục, chúng tôi không ngóc đầu được. Lại cấn thế đất, vì chúng tôi dự định sau khi khai hỏa sẽ ào lên đồn, nhưng triền núi quanh đồn dốc quá, đành phải nằm lại chịu trận. Tôi nhìn quanh thấy các bạn đồng đội bị thương và chết gần hết. Kế đó, tôi cũng bị thương, không chạy lui được nữa. Tôi lết đến bụi cây nằm sát vào bực đất nghỉ đỡ. Quanh tôi vẫn không dứt tiếng nổ ầm ầm, lửa chớp, đất bụi tung khắp nơi… sau đấy, chờ cho tiếng súng im hẳn, tôi lắng tai nghe động tĩnh… chỉ có tiếng rên rỉ hấp hối của binh sĩ tôi làm cho tôi thêm sợ. Tôi không tin tôi có thể sống, nếu phải đợi đến tối bò về Bộ Chỉ-huy vì máu ở vết thương ra nhiều..

– Sao anh không lên tiếng đầu hàng khi bị thương ?

Anh ta nhếch mép cười :

– Đánh nhau làm sao xin đầu hàng được. Vả lại dù có xin đầu hàng cũng không thể sống được với đồng đội, họ sẽ xử tôi ngay. Nhưng may, sau đó các anh lục soát gần đến chỗ tôi nấp. Trong tích tắc, ý nghĩ đầu hàng hiện trong trí tôi. Tôi đánh liều lên tiếng xin các anh đừng giết tôi. Tôi được các anh vội vàng đến khiêng vào đồn, băng bó vết thương ngay. Thật tình tôi cảm động như chính các anh sinh ra tôi một lần nữa !

– Thế anh có hận gì cấp chỉ huy của anh không ?

Đăm chiêu và im lặng trong giây lát, anh chậm rãi trả lời :

– Chúng tôi đã bị lừa đối trước khi xuất quân. Bây giờ biết thì đã muộn rồi !

– Hỏa lực cá nhân của các anh mang theo nhiều không ?

– Chúng tôi mang theo đủ loại B40, 57, AK, thượng liên…

– Đạn dược dồi dào không ?

– Mỗi khẩu AK được phát 3 băng đạn. Chúng tôi cận chiến trang bị nhẹ vừa đủ xử dụng tấn công chớp nhoáng vào các anh thôi

Tôi lắc đầu, tiếp :

– Tội cho các anh thật! Chắc các anh không biết là các anh đã lầm lẫn một cách tai hại. Mỗi vị trí đóng quân của chúng tôi, chung quanh biết bao nhiêu mìn chống biển người. Còn đạn dược đối với các đồn cố định, có thể xử dụng suốt cả tháng cũng không hết thì với vài băng AK làm sao các anh tấn công nổi.

Anh ta gân cổ lên cãi:

– Tại BCH của chúng tôi nhận báo cáo sai về tình hình trong đồn các anh. Do đó kế hoạch tấn công không sát với thực tế, chứ từ trước đến nay chúng tôi thường xử dụng bằng ấy đạn để chiến đấu.

Một ý nghĩ thoáng nhanh trong trí tôi : Thật đáng hương cho số phận của các chiến binh Cộng Sản. Họ lợi dụng xương máu một cách trắng trợn. Ngay cả việc trang bị hỏa lực cho binh sĩ cũng thiếu sót quá đáng. Ấy vậy mà người lính chiến vẫn cảm thấy đầy đủ quá rồi !

Tôi giải thích cho anh ta :

– Khi nãy anh có bảo chúng tôi xử dụng cục tròn tròn và nhiều cối… Đó là lựu đạn và đạn của súng M79 bắn thẳng, chứ ở tiền đồn chúng tôi không mang theo súng cối nhiều như anh tưởng đâu!

Tội nghiệp cho anh ta ! Thật tình anh ta không biết các vũ khí đó chứ không phải anh ta giả vờ. Nhìn trên nét mặt ngơ ngẩn của anh lúc tôi giải thích các «cục tròn tròn» và «cối», tôi mới hiểu rằng có lẽ, trước đây anh ta chỉ công tác tại các đơn vị tiếp liệu, các trục giao liên, chứ chưa chiến đấu trực tiếp bao giờ (?). Đây quả là lần đầu anh tham chiến công đồn! Đối với anh, những quả «na» vỏ sắt, bên trên có cần làm bằng gỗ mới là lựu đạn. Ngoài ra lúc tấn công anh đã vào gần sát rào của tiền đồn thì súng cối với đạn đạo vòng các làm sao sát hại được hiệu quả như thế ? Vậy mà anh vẫn nghĩ rằng các bạn anh bị thương và chết vì đạn súng cối ! Chả trách các anh em Dù nhận xét « Cộng quân ở Hạ-Lào không kinh nghiệm bằng Cộng quân ở Tây-Ninh hoặc bất cứ nơi nào tại Nam Việt Nam mà chính anh em đã đụng độ». Phải chăng Miền Bắc đã vơ vét sạch các đơn vị yểm trợ như các ngành Tiếp-liệu, Quân-nhu… bổ sung cho đơn vị chiến đấu vì đã hao bụt quá nhiều quân số ?

Trước khi rời anh, tôi bảo :

– Thế là may cho anh lắm rồi. Giờ đây đương nhiên anh được săn sóc đầy đủ như một thương binh của chúng tôi. Trực thăng sẽ đến đưa anh về Quân-Y Viện để các Bác-sĩ tận tâm cứu chữa. Tôi hy vọng vết thương của anh chóng lành… ,

Các binh sĩ Dù quây quần lại hỏi han, kẻ cho thuốc hút, người cho thức ăn, nước uống. Có anh mời cả cà-phê, nhưng vì không quen dùng cà-phê, Thanh nhấm một tí rồi xin lỗi từ chối.

Bắt đầu từ đây, cá nhân tôi mang theo tất cả những hình ảnh vị tha đẹp đẽ nhất của anh em binh sĩ Dù.

Nhìn vào cử chỉ hào hiệp đó của Binh-sĩ Tiểu-đoàn 2 Dù, tôi cảm động hơn bao giờ hết. Bài học lúc còn ngồi ghế Trường Trung-học Phan-Châu-Trinh Đà Nẵng hiện lên rõ trong óc tôi :

…Con ơi ! Một ngày kia con sẽ đi lính. Nếu phải đi đánh giặc, thì con sẽ đánh thật hăng say. Và đó là nhiệm vụ của con, nhưng khi chiến trận chấm dứt, nếu kẻ thù của con bị thương, con nên coi họ chỉ là một người anh em khốn khổ… Con hãy thương xót họ, săn sóc họ, an ủi họ. Có lẽ còn sẽ xứng đáng nếu một ngày kia, con cũng bị thương mà được một kẻ thù săn sóc và an ủi con. Con ơi ! Đó là tình nhân loại vậy.

BERSOT

Chính Giáo-sư Trần Ngọc Quế bắt tôi dịch ra Việt văn trong bài :

… Enfant, tu seras soldat un jour. S’il t’arrive de te battre, tu te battras en conscience, parce que c’est ton devoir, mais une fois le combat fini, si ton ennemi est blessé, ne vois plus en lui qu’un frère malheureux… Aie pitié de lui, soigne-le, console-le. Tu mériteras peut-être que, si toi aussi, tu tombes un jour blessé, il vienne un ennemi qui te soigne et te console. Cela, mon enfant, c’est l’ humanité.

BERSOT

Hẳn Giáo-sư Trần Ngọc Quế không ngờ rằng – ngày nay, đứa học trò 18 năm về trước của Giáo-sư đang chứng kiến «Tình Nhân- Loại» ấy ngay trận địa quyết liệt ở Hạ-Lào, trong khung cảnh ngập đầy máu lửa, giữa rừng thiêng nước độc, đèo heo hút gió này! Mà hào hùng và đẹp đẻ thay, «Tình Nhân-Loại» đó lại được nẩy nở trong lòng của các chiến binh Thiên-Thần Mũ Đỏ.

Tôi tin rằng những lời an ủi của tôi và những hành động vô cùng nhân đạo của Binh-sĩ Dù – Ít ra cũng thoa dịu được phần nào vết thương trên cơ thể của Thanh một cừu địch của chúng tôi trước đây vài tiếng đồng hồ !

Rời Thanh, tôi tìm gặp Trung-tá Thạch bày tỏ lòng hân hoan của Pháo-đội tôi qua các chiến thắng liên tiếp vừa xảy ra. Tôi ao ước có một khẩu AK để làm kỷ niệm. Trung-tá hứa chờ!

Cùng ngày nầy, Tiểu-đoàn 39 Biệt-Động-Quân hoạt động ở Đông-Bắc, cách chúng tôi khoảng trên 4 cây số chạm địch lẻ tẻ. Tuy chúng tôi không có nhiệm vụ yểm trợ cho Biệt-Động-Quân, nhưng vẫn biết tin tức là nhờ hệ thống liên lạc của BCH/TĐ 2 Dù. Việc yểm trợ trực tiếp cho Biệt-Động-Quân do Tiểu-đoàn 64/PB và vài Pháo-đội khác tăng cường đóng ở Phú Lộc (nằm sát ranh giới Lào-Việt, trên lãnh thổ VN) phụ trách mà tôi không được rõ.

Khoảng 15 -16g00 Tiền-sát-viên cánh BĐQ lại vào máy xin tôi tác xạ (qua Sĩ-quan Liên-lạc Phú-Lộc), tôi phải gọi Bạch Phú (Danh-hiệu của Tiểu-đoàn 3 Pháo-binh Dù) ở Căn-Cứ Hỏa-Lực 31 trình-bày trường-hợp nầy. Đồng thời tôi yêu cầu cho tôi được phép giúp đỡ cho BĐQ. Ngỏ lời cùng tôi, ý Bạch Phú không bằng lòng, vì việc yểm trợ đã được quy định rõ trong lệnh Hành-quân rồi. Tuy nhiên, cuối cùng Bạch Phú cũng thuận cho tôi hướng 2 khẩu yểm trợ và bắt buộc tôi, sau khi chấm dứt tác xạ phải lập tức quay súng về hướng chính, sẵn sàng tác xạ cho các cánh quân đang bảo vệ Căn-Cứ Hỏa-Lực 31.

Đồng thời với những tác xạ nầy, Pháo-đội tôi còn phải tiếp nhận đạn do Chinook mang đến khoảng 1000 quả.

Thấy pháo thủ mệt mỏi quá, tôi lại phát thêm trái cây, gạo sấy ! Nhờ đó anh em cũng đỡ đạ phần nào, ngoài những bữa ăn chính sau các công tác nặng nhọc.

No comments:

Post a Comment