Sunday, July 17, 2022

CÁNH THƯ NHÀ - TỬ THỦ CĂN CỨ HỎA LỰC 30 HẠ LÀO (Trương Duy Hy)


 CÁNH THƯ NHÀ

Rạng ngày 13-2-71, trường bữa điểm tâm với Trung-úy Lân, bất giác tôi cảm thấy lo ngại. Tình hình chạm địch ngày càng gia tăng. Sau khi hội ý, chúng tôi đốc thúc nhân viên các Khẩu làm nắp các hầm đạn và nạp quanh ụ súng, đổ đất dày, chuẩn bị cho cuộc chiến đấu lâu dài. Riêng các hầm đạn chính, vì quá rộng đành phải để lộ thiên.

Ngay trưa hôm nay, chúng tôi hoàn tất Đài Tác-xạ, hầm ngủ Sĩ-quan, hầm ngủ Binh-sĩ… tất cả trông có vẻ kiên cố lắm. Mỗi hầm có hai cửa ra vào.

Chúng tôi được BCH/TĐ can thiệp với Pháo-binh Dù, chỉ thị cho Pháo-đội C/3 của Trí cung cấp cho chúng tôi một số thùng gỗ, song trên thực tế, vị trí PĐC/3 Dù cần rất nhiều để thực hiện hầm, nên chúng tôi xin cũng không được bao nhiêu. Âu đó cũng là cái may sau này… Chúng tôi xử dụng tối đa dư liệu tác xạ cơ hữu, nhất là ống sắt và palette nạp cùng cây rừng làm nóc, bên trên chất bao đất và đổ đất thật dày.

Cơm chưa xong, chúng tôi tác xạ cho Đại-đội 321 và 322 suốt 30 phút. Kết quả được báo về cho chúng tôi ngay :

– Tịch thu :

*1 B.40
*5 AK

– 19 xác cộng quân đếm được tại chỗ.

– 1 tù binh.

Vào lúc 14g00 chúng tôi tiếp nhận thêm 14 «sorti » đạn, nạp và thực phẩm tươi. Trong một thùng carton sữa , vợ tôi gửi cho tôi 3 cây thuốc ruby, 1 kg lạp xưởng, 1 gói trà và 5 lá thư của vợ tôi cùng 4 đứa con niêm trong một phong bì.

Thằng áp út Trương-Bách-Chiến của tôi, tự ý nó viết :“.. Ba đi hành quân ở Lào, Ba phải giết thật nhiều Việt Cộng, để lúc về con được thấy Ba mang huy chương đầy ngực, nếu Ba không chiến thắng con buồn lắm…”

Vợ tôi, cuối thư lại có câu : “… Hằng đêm em cầu nguyện xin Trời Phật phò hộ chồng tôi là Trương-Duy-Hy cùng các bạn đồng đội của Anh gặp nhiều điều may mắn trong nhiệm vụ… ”

Vợ tôi nhắc rằng, câu đó cũng là câu cầu nguyện hằng đêm mà mỗi con tôi phải tĩnh tọa đọc lên nhiều lần, tối thiểu là 20 lần trước khi đi ngủ.

Đặc biệt chỉ có Bách-Chiến cầu nguyện khác hơn anh chị em nó. Trong lời cầu nguyện thế nào cũng có câu “Cầu Trời Phật phù hộ cho Ba con chiến thắng giết nhiều Việt Cộng…”

Vợ tôi bảo nó :

– Sao con lại mong cho Ba con giết người! Họ bị thương họ đau đớn lắm ! Họ bị giết thì con cái họ mất cha, mất tình thương của bố. Con đã buồn và nhớ Ba khi Ba đi hành quân lâu về, huống gì Ba con không về nữa thì con, anh Thắng, chị Bi, chị Na, em Hảo con khổ biết chừng nào ? Họ cũng thế! Sao con lại nghĩ đến giết chóc ghê tởm vậy.

Nó gân cổ cãi :

– Đánh giặc thì phải giết nhiều giặc, phải thắng chứ bộ. Con không muốn Ba thua…

Đôi khi nó ngồi lý luận với anh chị em nó về cuộc hành quân sang Lào, tưởng tượng cảnh giao tranh quyết liệt, trong đó Ba nó phải thắng và sẽ trở về lãnh nhiều huy chương…

Trong lúc, ở góc Đài Tác-xạ, Trung-úy Lân đang loay hoay mở một thùng carton, lôi ra, nào là thư vợ, bắp su, lọ cà-phê, pomme, cam và những hộp guigoz đựng đầy đùi gà rô ti. Cứ mỗi món nhấc lên là mỗi lần anh ta đọc «món hàng» y như người đang giới thiệu các sản phẩm. Rồi không kịp thu xếp lại, anh ta mở vội lá thư của bà xã mà đọc ngấu nghiến…

Nhìn ra ngoài Khẩu, các anh em pháo thủ được thư nhà cũng hí ha hí hửng lẩm nhẩm vừa đọc vừa gật gù trông đến khoái ! Nhưng có lẽ đây là chuyến tiếp tế đầu tiên nên đa số gia đình anh em pháo thủ chưa kịp gởi gì lên cho anh em. Tôi cho gọi tất cả anh em Khẩu trưởng và các Trưởng ban vào hầm cắt đặt công tác. Nhân dịp tôi đọc đoạn cuối bức thư vợ tôi cầu nguyện cho anh em, đồng thời tôi biếu mỗi người một gói ruby quân tiếp vụ. Bấy giờ thuốc hút thật là quý. Nhất là ruby. Hầu hết anh em đã hút sạch số thuốc mang theo. «Câu lạc bộ di động» của Tiểu Đoàn 2 Dù chỉ có xì dầu, vịt lộn, mì rame. Thuốc rất ít, không đủ bán cho anh em Dù nên chúng tôi có tiền cũng đành chịu !

Nghe có món hàng như trên, Lân vội vàng qua «nài» được 20 trứng vịt lộn. Khuya, 5 anh em chúng tôi : Hy, Lân, Ngân, Thiện, Toại, mỗi người 4 quả. Chưa bao giờ tôi ăn ngon miệng đến thế ! Lúc ở nhà không khi nào tôi ăn hết 2 quả. Vậy mà khuya nay, tôi ăn hết 4 quả, trông còn thèm ! Thiện gặp xui, chàng bị 1 quả ung, chép miệng «than thở »!

Lúc mọi người đã ngủ, chỉ còn những ai có phận sự trong phiên gác là đăm đăm mắt quan sát từng lùm cây bụi cỏ ven vị trí…, tôi cài bóng đèn nhỏ vào viên pile phế thải từ chiếc máy PRC 25, đọc lại thư nhà ! Tôi đọc thật kỹ… Hình ảnh gia đình đầm ấm hiện dần trong trí tôi với bao nhiêu kỷ niệm êm đềm hạnh phúc… giờ đây, tất cả đã xa tôi và không biết rồi đây những gì sẽ xảy đến. Bao nhiêu ý tưởng bao nhiêu câu hỏi bỗng dưng nổi lên buộc tôi phải suy tư về cuộc đời của một lính chiến. Từ lâu, những ngày phép ít ỏi đã giới hạn những gì mà tôi hằng mong mỏi có thể giúp đỡ cho gia đình nhiều hơn, bày vẽ cho con cái học hành tiến bộ hơn… Tất cả những điều đó thật là dễ dàng thực hiện, vậy mà tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ thực hiện được! Dâng cuộc sống cho Tổ Quốc, cho Đại Gia-đình Quân-đội, tôi đã chấp nhận và mặc nhiên chấp nhận hy sinh một phần không nhỏ tình cảm đối với gia đình. Giờ đây, trước địch thủ, trước những thiếu thốn, những vất vả liên tục mà tôi là đầu tàu của các pháo thủ, nhiệm vụ và bổn phận đã vo tròn vào một cái thế gương mẫu chẳng còn đầu óc nào nghĩ đến gia đình. Vì lẽ đó, giữa cái tình của gia đình và bổn phận đã làm cho tôi cũng như các bạn tôi tại đây có những lý lẽ riêng trong suy tư. Nhưng chắc chắn những suy tư ấy sẽ không khác nhau…

… Khí hậu Hạ-Lào lạ và độc, khắp người tôi ghẻ bắt đầu tác oai tác quái. Dù vậy, tôi cũng không dám xử dụng nước để tắm ! Hằng đêm múc khoảng một sắt nước, dùng khăn lau qua loa…Ban ngày nắng lên, bụi đất bám đầy người càng làm cho da thịt xót xa khó chịu. Các pháo thủ có vài người không chịu nổi khí hậu đã bắt đầu rên rét trong những cơn rét rừng viễn xứ.

No comments:

Post a Comment