Saturday, May 30, 2020

Hồi Ký của một người Lính Lôi Hổ / Quê Hương Đã Mất

1/ Chiến đoàn 1 tiếp ứng mặt trận Phan Rang:

 Ngày 5 tháng 4 năm 1975. Được lệnh của Đại Tá Đòan văn Nu Giám Đốc Nha Kỹ Thuật và Đại Tá Chỉ Huy Trưởng Sở Liên Lạc, Tôi và  Đại Tá Đằng bay ra Phan Rang thị sát mặt trận và họp với Bộ tư lịnh tiền phương với 2 tướng Nguyễn Vĩnh Nghi và Phạm Ngọc Sang chỉ huy. Tình hình chiến sự đã đến hồi nguy ngập, Sư đoàn 2 Bộ Binh không còn đủ quân số và các Lữ Đoàn 2 và 3 nhảy dù cũng vừa rút lui về Phan Rang tăng viện để cố thủ phòng tuyến trọng yếu này:

Mặt trận rất cần tiếp tế thêm đạn và lực lượng để ngăn các làn sóng “biển người” đang tiến vào thành phố từ các tỉnh Bình Trị Thiên và cao nguyên miền Trung.

Về Sở báo cáo xong là ngay tối hôm ấy, tôi cho tập họp các toán lại và chia ra hai: một nửa ở lại SG dưới sự chỉ Huy của Thiếu Tá Được và một nửa khoảng hơn 100 sĩ quan, Hạ sĩ quan và binh sĩ chuẫn bị hành trang tác chiến đi Phan Rang cùng tôi với bộ chỉ huy Đoàn gồm có: Thương, Đí, Hưng, Ẩn, Thuần và Lộc.

Chỉ có chiến đoàn 1 là còn đủ quân số và đang sung sức để ứng chiến tức thời còn hai chiến đoàn Lôi Hổ 2 và 3 vừa từ mặt trận trở về cần được bổ sung lực lượng sẽ ra sau để thay thế trong vòng vài tuần tới.

Sáng sớm ngày 6 tháng 4 năm 1975

Tướng Nghi biệt phái một chiếc C130 chờ sẵn ở bộ Tổng Tham Mưu NKT để  đưa quân tăng viện. Ngay ngày đầu tiên đặt chân xuống sân bay Phan Rang, chúng tôi (vì quân số ít và công tác đặc biệt) nên được ở gần bên cạnh phòng chỉ huy của bộ Tư Lệnh Tiền Phương và 5 toán đã được cấp tốc thả xuống vùng đồi núi quanh tỉnh Phan Rang thám sát mặt trận phía Bắc. Tin tức từ các toán đưa về rất khả quan và có được nhiều tin tức quan trọng, do đó có thể có kế hoạch cụ thể để ngăn chận làn sóng tiến quân của Cộng Sản.

Tướng Nghi đặc biệt khen thưởng và khích lệ Chiến Đoàn 1 và gọi về Sài Gòn xin nghị định thăng chức 1 cấp tại mặt trận cho toàn thể các Anh em Lôi Hổ.

Tuy nhiên,  chúng tôi không ai thấy vui mừng mà lại thấy lo nhiều hơn vì tình hình chiến sự ngày càng sôi động, các phòng tuyến bị vỡ từ các nơi tan tác chạy về đều than là thiếu tiếp tế đạn dược và phòng không, máy bay không có nhiên liệu… còn CS thì như đàn rắn bò hàng hàng lớp lớp tràn lan khắp nơi với chiến thuật biển người…các tin tức quân sự từ những địa đầu giới tuyến bay về tới tấp “vỡ tuyến” “rút lui”, “tan hàng” …dồn dập!…

2/ Vỡ phòng tuyến. Tan hàng:

Và điều gì đến đã đến!

Nhiên liệu cạn khô, đạn dược không còn, mọi tiếp liệu bị cắt…RỒI thì…

Ngày 15/4/75 : Các phòng tuyến quanh sân bay đã vỡ, sân bay bị VC pháo kích dữ dội, vài chiếc máy bay bốc cháy, trực thăng đáp xuống thả Nhảy Dù và Biệt Động Quân kéo về rồi lại bốc thương binh bay đi… Chiến Đoàn 1 Lôi Hổ vẫn còn 2 con Hổ (2 toán) thả xuống Khu vực Tây Bắc Phan Rang chưa bốc lên được mà phi vụ thì bị đình trệ vì các máy bay đã không còn xăng để bay, Phi công phải múc từng ca xăng đổ vào bình Phi cơ từ những thùng xăng cạn quẹt… Tôi cho gọi máy kêu hai toán đang làm nhiệm vụ thám sát tìm đường rút về và ra lịnh tập trung các toán còn lại sẵn sàng ứng chiến. Chiến Đoàn 1 đến lúc này vẫn còn nguyên quân số, chưa bị thất thoát chút nào!

Nguyên một đêm không ngủ trong tiếng gầm thét của bom đạn pháo vào sân bay, tôi cùng với đơn vị đi đến trước sân chờ giờ họp vào sáng sớm ngày 16/4/75

Thấy các vị chỉ huy các binh đoàn đã đến, tôi cho lịnh các anh em ở ngoài chờ, tôi vào trong họp với Bộ Tư Lệnh tiền phương. Sau khi thuyết trình về tình hình chiến sự, Tướng Nghi ra lệnh khẩn cấp “rút quân”, ai lo đơn vị đó… Sân bay bị pháo kích cả đêm hôm qua, máy bay phần bị tê liệt, phần không có nhiên liệu, phần tải thương bay đi không thấy bay về! Chỉ còn một chiếc máy bay đang chờ các vị chỉ huy của Bộ Tư Lệnh. Nhưng các vị không ai chịu leo lên máy bay ngoại trừ  Chuẫn Tướng Nhựt ( Sư đoàn 2) và Đại Tá Biếc (Liên Đoàn trưởng Biệt Động Quân). Hai ông này gọi tôi: ” Huấn, bay về Sài Gòn đi, mặt trận vỡ rồi! Phi công nó sắp cất cánh đó”

Nhưng tôi lắc đầu bỏ mặc hai ông trèo lên bay thẳng và quay lại ra lịnh cho các Trưởng toán dẫn toán mình và cùng tôi với ban chỉ huy đoàn chạy ra khỏi khu vực sân bay về hướng Du Long, băng vào rừng để tránh đụng địch tìm đường ra mũi Cà Ná, nơi có Tàu đang cắm neo chờ tải quân dân.

Tình hình hỗn loạn vô cùng, ai theo cách nấy. Không còn hàng ngũ gì nữa, một số lính  BĐQ và bộ binh đi theo chúng tôi vì không có ai hướng đạo. Trong đêm tăm tối, chúng tôi cắm cúi chạy thoát ra vòng đai sân bay chạy thục mạng về phía ngọn đồi phía trước, khi lũi vào bụi, khi đi tìm đường mòn, băng hào, lội rạch để chạy càng xa tốt, tránh tầm đạn pháo và đường cái càng tốt vì binh lính VC đã đổ xô ra đầy các nơi, xe tăng và xe chiến xa của CS cũng rầm rộ tiến vào phố chợ.

 Trên đường đi gặp vài nhà dân làng phơi áo quần chúng tôi đã ” mượn tạm” để thay đổi ra dạng dân sự. Tối hôm đó, leo lên đến ngọn đồi trước mặt thì chỉ còn có 1 toán Lôi Hổ theo tôi mà thôi khoảng chừng 6-7 anh em, có cả máy truyền tin nhưng gọi không ai bắt, nói không ai nghe! Tôi lấy ống nhòm nhìn xuống sân bay và khu trại  đóng quân thì đã tràn ngập  dày đặc Cộng quân như kiến rồi! Thế là xong!

3/ Qua thanh lọc, vào trại tạm giam:

 Hai ngày lặn lội trong rừng vừa đói vừa khát, chúng tôi chỉ còn cách là chôn dấu súng và chạy lẫn vào đám dân quân tán loạn vào làng chài dưới chân đồi.

Tại đây, Cộng Sàn đang dang rộng vòng vây lùa tất cả đoàn người chạy loạn vào làng để thanh lọc, tất cả dân quân đều bị bắt giữ và dẫn về khám chính Phan Rang cả hàng ngàn người…

Hàng ngày, các xe cam nhông thả về từng đợt.. từng đợt, lính có, công chức, dân sự có… đủ các thành phần bị tình nghi.

Lại khai báo lý lịch, cấp bậc, chức vụ…

Kinh nghiệm được huấn luyện về “bảo mật và bảo an” là đừng bao giờ ” nói thật. Nên, tại đây, tôi cũng khai y như lời khai khi vào làng là : Thầy giáo, tên Bé và cũng dặn các Anh em đồng đội là “phải trước sau như một, không đổi lời khai”.

Tôi cũng gặp lại một ít Sĩ quan và Hạ sĩ quan thuộc cấp  và binh sĩ của mình. Nhưng vẫn còn một số lớn khác không biết thất lạc nơi nao hay đã chạy thoát rồi!?

Ấn tượng nhất là Trung Sĩ Đông, đã nhường thức ăn và cùng với “tà lọt” Trịnh Thiên chăm sóc tôi chu đáo lắm!

Nhưng cũng vì thế mà tôi bị kêu lên gọi xuống thẩm tra nhiều lần. Ngay cả Đông cũng bị hạch hỏi là ” phải ông này là Chỉ Huy không? Sao Anh kêu là “ông Thầy” và săn sóc, vâng dạ ông ta?”

Đông khai là gặp lại thầy dạy học cũ nên quý mến và mừng vui thôi!

Ở đây cũng có 2 người Chuẫn Uý man khai bị phác giác. Riêng đơn vị chúng tôi bảo vệ nhau một cách kín đáo và thành tín xứng danh nghĩa Lôi Hổ của quân đội VNCH cho nên tôi được “an toàn trên xa lộ” không bị “lộ hành tung”.

Xin cám ơn các đồng đội quý mến và can trường của tôi!

4/ Ra khám, vào tù:

 Đợt này CS lọc ra hàng ngủ Sĩ Quan cấp Tá thì đưa về trại giam Bác Ái ở Quãng Ngãi còn thì thả một số thường dân địa phương và sau đó là chia ra làm nhiều đợt để  đưa Hạ sĩ quan, công chức, giáo sư, giáo viên đi vào các trại “cải tạo” dưới chân đèo Du Long, cầu Tân Mỹ để HỌC TẬP. Như vậy, nhóm Anh em chúng tôi gồm Thượng Sĩ Đông, Tr.Uý HN Thương (khai là Trung Sĩ), Trịnh Thiên và tôi được về ở chung một trại gồm có 182 người bị lùa vào “trường học tập cải tạo” cho đến 30/4/75, ngày DVM Tuyên bố đầu hàng giao miền Nam cho CS. Hôm sau, trong không khí “phấn khởi hồ hởi” của tụi bán và cướp nước, tụi nó đã gọi đủ 182 tên của trại viên ra thả cho về. Tôi là người được gọi tên rốt cuối số 182.

Bốn người chúng tôi dốc hết tiền túi còn lại đánh chén một bửa no nê rồi ra đường đón xe tải quá giang về Sài Gòn tìm gia đình để lại chuẫn bị khăn gói tiền bạc đóng cho 10 ngày đi “tập Trung học tập cải tạo” mà thời gian 10 ngày đối với bản thân tôi là bản án hơn 6 năm ở trại TÙ Tân Lập ở Hoàng Liên Sơn, Bắc Việt.

Những tháng ngày TÙ tội trên vùng núi sâu rừng rậm của cao nguyên Bắc Việt, không thể TẢ hết nỗi đau thương, khốn khổ, tủi nhục dưới sự hành hạ vô nhân đạo của bè lũ CS. Bên tôi nhiều bạn bè đã ngã quỵ vì thiếu ăn, thiếu mặc và bịnh hoạn vì thiếu chữa chạy, thuốc men!

Đầu năm 1981, tôi được thả về và bảy tháng sau thì bị bắt lại vì tội vượt biên và cũng với lời khai man lý lịch “thầy giáo”, lại ở TÙ thêm 2 năm nữa ở khám Cần Thơ, vị chi là hơn 8 năm trong ngục tù của CS.

5/ Cuối đời: 

Năm 1988, gia đình chúng tôi qua New Zealand định Cư theo diện “bảo lãnh đoàn tụ gia đình” với các em trai của vợ.

 Đã qua một đời và một thời hiến thân trai đền nợ núi sông. Bây giờ tuổi đã trên 75, chân đã chồn, gối đã mõi mà lòng THƯƠNG TIẾC “Quê Hương đã mất” thì không hề phai nhạt….

LH-Tống Hồ Huấn & Diên Hồng

Saturday, May 23, 2020

Xin Giúp Tìm Tông Tích 1 Lôi-Hổ Mất Tích vào giờ thứ 25. Tr/Sĩ Phạm Ngọc Toàn Đoàn 3 Sở Liên Lạc


Tôi có người em trai út trong gia đình tên là 
Phạm Ngọc Tòan sanh năm 1954, và em tôi đã tình nguyễn đi lính, dù được miễn dịch và theo học khóa Hạ Sĩ Quan Đồng Đế Nha Trang năm 1974 với cấp bậc Trung Sĩ sau đó được đáo nhận đơn vị mới là  Chiến Đòan 3 Xung Kích Lôi-Hổ tại Ban Mê Thuột, hay một Đòan Công Tác nào đó của Nha-Kỹ-Thuật .

Nhưng rất tiếc sau ngày 30 tháng 4 năm 1975  cho đến nay  gia đình chúng tôi không còn nhận được tin tức nào của em tôi nữa mặc dù đã tìm kiếm khắp nơi trong vô vọng nhưng cũng không thể bỏ cuộc.

          Vậy xin qúy anh em phục vụ  trong đơn vị Nha-Kỹ-Thuật có ai đã từng gặp hay biết gì  về tung tích Trung-Sĩ Phạm Ngọc Tòan xin vui lòng cho chúng tôi biết qua số điện thọai:

AET. Phạm Ngọc Tản (anh ruột Tòan):

909-244-6980 hoặc 714-733 9089. 
Email : thienha3006@gmail.com. 
Chân thành cám ơn sự giúp đỡ  của anh em Nha-Kỹ-Thuật.


    • Victor Doan Chỉ có những người là tụ điểm liên lạc như anh thì may ra. Nhưng tôi nghĩ mình có thể có chút thông tin trước lúc tan hàng chứ lúc đó ơ quận đoàn 2 cũng bị mất toán không có phương tiện đón về và số còn lại được xử dụng tại khu vuc Phan Rang như những đơn vị diện địa chẳng hạn phi trường Phan Rang. Nếu qua được bên này thì những năm qua cũng đã liên lạc được với gia đình ở VN từ lâu rồi. Những người lính Lôi Hố đều chấp nhận lá rừng bọc thây và không còn thân xác phủ cờ. Đó là những anh hùng trong bóng tối và ra đi như một chiến sĩ vô danh. Cảm phục và hy vọng tìm được chút tin tức của anh cho gia đình.
  • Victor Doan Theo tôi biết thì đã có nhiều toán nhảy mà không kịp bốc về vào thời điểm tháng 3 trở về sau. Cũng như có nhiều người bị MÍA không ai biết để khai báo. Sau đó thì tan hàng, như đàn chim tan tác khắp bốn phương. Chỉ còn thông tin trên mạng xã hội và những người có liên lạc rộng rãi thì hy vọng có thông tin từ ai đó còn sống sót. Cứ thử share ra với hy vọng.

  • Tien Nguyentam CĐ 1 không có Phạm ngọc Toàn năm 74 về sau.

  • Hoa Pham Đoàn 3/SLL có 2 Liên Toán, một đi hành quân, thì liên toán kia ở hậu cứ, có khi anh em trong đoàn không biết nhau, sau này qua Mỹ mới nhận ra nhau, Tháng 3-75 mất Ban Mê Thuộc rồi tháng 4-75. Tôi sẽ check danh sách và tìm những người về Đoàn năm 74 để hỏi thăm

  • Hoa Pham Hy vọng có anh em Đoàn 3, biết Phạm Ngọc Toàn, Tr/Sĩ Nguyễn Văn Thiên ở Houston cùng về Đoàn 3 trong thời gian này, Manh Nguyen và Châu 71 hỏi Thiên giùm vì Thiên không có FB , anh em có thể share giúp cho gia đình của C/H mình biết tin tức người em mất tích

  • Hoa Pham Đoàn 1 từ ĐN về An Lộc ngày 12-5-1972
    Sau khi rời Quảng Lợi thì về Long Thành 10-06-1972
    Từ Long Thành về BCH/SLL tháng 11-1972
    Đến tháng 4-1973 về Biên Hoà Suối Máu ở đó hơn năm bị đánh đặc công vễ đóng tại
    ĐồnQuân Cảnh ở gần Chợ Sặc BH
    Đến tháng 3-1975. Thì một nửa ứng chiến Phi Trường. Và CTTM. 2 Toán Đinh Tổng Thống
    Còn nửa còn lại bọn anh ra Phan Rang 6 Toán đầy đủ hành quân. Nhày 16-4-1975 tan hàng lệnh về Sông Mao. Nhưng đi không tỡi
    Anh Huỳnh Ngọc Thương cho biết như trên

  • Hoa Pham Hôm nay có nói chuyện với anh Tản và sau đó anh Tản chuyển số phone cho một người em ở Seattle anh ở TD2 Trâu Điên TQLC, anh cho biết Toàn thoát BMT và về đến Long Thành nhưng sau đó đi HQ anh nghĩ là đi Phan Rang đang liên lạc với những người ở Long Thành để kiếm thêm tin tức

  • Hoa Pham Gia đình của Toàn có 5 anh em tất cả đều SQ trong QLVNCH, 3 người bị thương tại mặt trân Toàn được hoản dịch nhưng vẫn tình nguyện đi HSQ trong lúc đang học đệ tam

  • Tan Thanh Nguyen Một phút một nén nhang tưởng nhớ chiến hửu xin linh hồn bạn linh thiêng để về với gia đình
     
  • Hoa Pham Hôm nay vừa post tin thì có Đại Úy Mậu điện thoại cho biết là đêm VC tấn công vào BMT trong trại tử thủ và đến sáng thì một số hy sinh ngay cả trong các hầm của Trại Gia Bình, Th/Úy Báu trốn thoát và anh chị Báu cho biết họ đến từng hầm lôi ra bắn, và anh Mậu có đi kiếm Phạm Ngọc Toàn nhưng không gặp. có lễ Toàn đã chết tối hôm ấy, nhưng vì chưa có ai thấy Toàn chết nên anh không chắc còn sống hay chết.

  • Hoa Pham Hình của Phạm Ngọc Toàn do anh ruột Nguyễn Ngọc Tiến trên Seattle cung cấp
  • Image may contain: one or more people

Thursday, May 21, 2020

Lên Tiếng về việc mạo danh BIỆT KÍCH để gây tai tiếng QLVNCH cũng như chính phủ Hoa-Kỳ

Ông Phạm Hữu Nhơn (giữa) thuở sinh tiền. (Hình: Đằng-Giao/Người Việt)

Những Điều Trông Thấy Mà Đau Đớn Lòng,
Nhật Báo Người Việt sáng nay thứ Tư, May 20, 2020 đã đăng một bài báo dưới tựa đề “Cựu Đại Úy Biệt-Kích VNCH chết vì COVID-19, vợ không có tiền để nhận cốt “. đã gây  sóng gió bất bình  tại cộng đồng Người Việt khắp nơi trên thế giới nói chung và anh em cựu Biệt-Kích cũng như các Chiến Hữu thuộc các Quân Binh Chủng trong QLVNCH nói riêng.
Trong bài báo này ngòai tính cách lạm dụng, còn có tính bôi bẩn Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đã bỏ rơi anh em, đồng đội, cũng như bôi bẩn chính phủ Hoa-Kỳ đã bỏ rơi dân nghèo và kỳ thị người chết vì bệnh dịch Vũ Hán hiện nay tại Mỹ và bài báo này qủa thật rất đáng đồng tiền bát gạo như  “nhất tiễn hạ tam điêu “ (một phát tên bắn được 3 con chim một lúc) , và qua sự việc này xin trình bày một số  điều nghịch lý và không đúng sự thật như sau:

1/. Trước tiên  phải xác định rằng: trong Quân Lực VNCH không có danh từ Biệt_kích, không có danh từ Lôi-Hổ trên văn bản … mà  đó chỉ là tên  gọi (nick name) mà đồng bào người Việt Quốc Gia  đã thân yêu gọi một số quân nhân VNCH (ARVN) Army Republic of Vietnam, hay dân sự (SCU & CIDG) Special Commando Unit & Civilian Irregular Depend Group, là những người đã đảm nhiệm một số công tác đặc biệt cấp Tóan (Team) trong cuộc chiến tranh Việt nam thuộc các đơn vị Nha-Kỹ-Thuật (STD) Strategic Technical Directorate, Lực Lượng Đặc Biệt, Biệt-cách 81 Dù (LLDB). Hay nói cách khác  tất cả các quân nhân phục vụ cho các đơn vị nêu trên không phải ai cũng được gọi là Biệt-Kích mà người được gọi là Biệt-Kích thì phải là thật trẻ và thật khoẻ về tinh thần và thể lực để đủ sức chịu hy sinh trong cô đơn trong các chuyến xâm nhập gian khổ “ra đi không hẹn ngày về “ (Heros sans retour) trên đất địch.
          Trong khi báo loan tin ông Phạm Hữu Nhơn năm nay 95 tuồi tức sanh năm 1925, như vậy vào năm 1975 ông đã 50 tuổi mà theo luật QLVNCH thì  cấp Đại–Uý phải giải ngũ vào tuổi 48, thì việc gọi ông Nhơn là cựu Biệt-Kích thì không chính xác, tuy nhiên người chết thì không nói được vậy hai chữ Biệt-Kích này có phải ông bị người ta bỏ vào miệng chăng ? ngoài ra theo thăm dò được biết hầu như anh em trong các Quân Binh Chủng VNCH tại khắp nơi không biết ông Phạm Hữu Nhơn là ai ?
2/.  Vậy Nhà Báo Đằng Giao người viết bài này căn cứ vào đâu lại gọi ông Phạm Hữu Nhơn là một cựu Đại Úy Biệt Kích VNCH ? có bằng chứng hay nhân chứng không ? Và Ông Đằng Giao trước khi cho đăng bài này đã xác nhận với các Hội Đòan Nhà Binh nào chưa ? còn nếu không cần nhọc hơi đi xác nhận mà chỉ cần thấy ai nói sao mình ghi vậy thì chẵng khác nào mình đã “phóng thánh” cho kẻ mạo danh nhằm mục đích gì ? và cũng là biểu hiện sự thiếu tôn trọng với người đọc.
 
Ông Đặng Hồng Phước, người hết lòng chăm sóc vợ chồng bà Tô Hiền. (Hình: Đằng-Giao/Người Việt)
 
 3/. Ông Đặng Hồng Phước, theo như báo Người Việt đề cập, một người tự nguyện chăm sóc vợ chồng ông Nhơn, Ông kể: “Mười mấy năm về trước, khi hai người mới qua đây diện HO, tôi tình cờ gặp hai bác. Thấy bác trai bằng tuổi với cha tui mà tính tình cũng hiền lành như vậy nên tui muốn giúp đỡ.”
Ông giải thích rằng, vì bác Nhơn qua đời do bệnh COVID-19, theo lệnh, người ta sẽ phải thiêu xác ông Nhơn.“Chỉ khác có một điều là, nếu có tiền, người ta sẽ giao tro cốt cho thân nhân, còn nếu không tiền thì họ sẽ coi như xác vô thừa nhận, thiêu xong, họ sẽ đổ tro cốt ở đâu đó,” ông Hồng Phước nói. Khẽ lắc đầu thông cảm, ông Hồng Phước lập lại một điều ông đã phải nói đi, nói lại nhiều lần: “Để con nói bác Hai nghe, muốn người ta giao cốt cho mình, bác phải có $3,500 lận.”“Mà nếu không đóng tiền lẹ lẹ cho họ thì cũng không kịp đâu,” ông tiếp.
 
 Nhận xét : 
A.   Điều ông Hồng Phước nói ông Phạm Hữu Nhơn mới qua Mỹ hơn 10 năm theo chương trình HO (tức khỏang năm 2010) là không đúng, vì chương trình HO đã chấm dứt khỏang gần ¼ thế kỷ rồi (khỏang năm 1995) .
B.   Ông Phước nói ông tình nguyện săn sóc cho ông Phạm Hữu Nhơn hơn 10 năm nay từ miếng ăn chỗ ngủ cho ông bà Nhơn là việc cần xem lại vì như các vị cao niên tại California như ông vợ chồng ông Nhơn với tuổi đời qúa cao như vậy ông bà chắc chắn được săn sóc đặc biệt của chính phủ qua việc chính phủ thuê người chăm sóc cho ông bà tối thiểu mỗi tuần 22 giờ, mỗi tháng 88 giờ/mỗi người (hoặc hơn), và cả hai ông bà  cũng được khỏang trên 172 giờ săn sóc miễn phí bao gồm như đi chợ, bếp núc, vệ sinh cho ông bà v.v.. mà không mất một xu nào.
C.    Tiền gìà của ông bà Nhơn SSI mỗi tháng  được khỏang $1600 (cash) + khỏang $300 food Stamp + chưa kể food Bank + nếu ông bà không ăn cơm được thì được cấp miễn phí 8 két sữa Ensure (24 lon) mỗi tháng + miễn phí xe lăn, tã lót và vô số quyền lợi khác… không nơi nào trên thế giới có thể hơn được.
D.   Người càng gìa, càng dễ xin Housing có khi chỉ chờ trong vài 3 tháng là có ngay ưu tiên 1 trong khi các gia đình khác phải chờ trên 5 năm là bình thường. Nếu ông bà Nhơn có Housing thì ông bà chỉ trả khỏang  trên $400 mỗi tháng số còn lại chính phủ  bao chót và việc ông bà Nhơn không có Housing là chuyện hơi lạ.
E.    Việc đòi phải có $3500 thì  nhà thương mới trả tro cốt ông Phạm Hũu Nhơn là việc hòan tòan bịa đặt và ác độc qúa.
      Nếu không mang ơn  đất nước Hoa Kỳ này  thì xin đừng kể khổ qúa đáng đó là việc không nên làm.
 
Bà Tô Hiền (phải) và cô Nguyễn Lam Châu, chủ tịch Hội Những Tấm Lòng Vàng. (Hình: Đằng-Giao/Người Việt)
 
 4/. Cô Nguyễn Lam Châu, chủ tịch Hội Những Tấm Lòng Vàng, và cô cũng là người  kêu gọi đóng góp và nhận tiền đóng góp cho việc nhận tro cốt ông Phạm Hũu Nhơn. Và cô cho biết Khi hay tin, cô Mimi, chủ nhân công ty South West Sun Solar, nhiệt tình ủng hộ bà Hiền tài chánh qua Hội Những Tấm Lòng Vàng như đã từng làm nhiều lần trong quá khứ. Muốn giúp bà Tô Hiền vợ ông Phạm Hũu Nhơn, xin liên lạc Hội Những Tấm Lòng Vàng qua số điện thoại (714) 376-3027.

Tin Giờ Chót.
 Sau khi đọc xong bài báo nêu trên  một số anh  em  cựu Biệt Kích đã bàn bạc với nhau cũng như vì thể diện danh dự và trách nhiệm của người Lính VNCH cũng như trách nhiệm người công dân Hoa-Kỳ biết có kẻ cố tình lợi dụng lúc Hoa-Kỳ đang gặp cảnh khó khăn về bệnh dịch, một số kẻ gian đã lợi dụng lúc này làm việc bất chánh vừa có lý do bôi bẩn QLVNCH và chính phủ Mỹ nên anh em không thể làm ngơ được.
      Chúng tôi đã liên lạc với Đằng Giao tác giả bài báo nhưng không được và có để lại lời nhắn với những điều không đồng ý, sau đó chúng tôi cũng đã liên lạc được với cô Nguyễn Lam Châu, Chủ Tịch Hội Tấm Lòng Vàng.
Riêng Báo Người Việt cũng ngay trong chiều nay cùng ngày May 20,2020 đã cho đăng thêm  bài của ông Đằng Giao vào chiều nay với nội dung như sau. 

 “ COSTA MESA, California (NV) – Gia đình ông Phạm Hữu Nhơn, 95 tuổi, cựu đại úy Biệt Kích VNCH, người vừa qua đời vì COVID-19, sẽ được nhận tro cốt của ông mà không phải trả đồng nào. Sự việc này được một phụ nữ tên Cindy, nhân viên lò thiêu Neptune Society of Orange County ở Costa Mesa, xác nhận với nhật báo Người Việt hôm Thứ Tư, 20 Tháng Năm. Bà Cindy không cho biết tên họ vì lý do hành chánh của lò thiêu. Bà Cindy khẳng định: “Nếu không có tiền, chúng tôi vẫn giao cốt cho người nhà. ”Cũng trong ngày 20 Tháng Năm, nhật báo Người Việt có đăng bài “Cựu đại úy Biệt Kích VNCH chết vì COVID-19, vợ không có tiền để nhận cốt.”
 
Riêng Hội Những Tấm Lòng Vàng của cô Nguyễn Lam Châu đã cho biết là không có hình ảnh hoặc bất cứ giấy tờ tùy thân, cũng như thân nhân xác nhận Ông Phạm Hữu Nhơn là Cựu Đại Úy Biệt Kích, Khi nghe tin có người chiến hữu nằm xuống các niên trưởng và các anh em Nha Kỹ Thuật khắp nơi đã liên lạc xin đóng góp giúp gia đình người quá cố, cũng như chia buồn và phân ưu, tuy nhiên những ai đọc xong bài báo về ông Phạm Hữu Nhơn với với tiêu đề "Cựu Đại Úy Biệt Kích VNCH chết vì COVID-19 vợ không có tiền để nhận cốt." mà muốn giúp đỡ tài chánh thì nên suy nghĩ lại.
Trân Trọng ,
Phạm Hòa
President STD Association

Wednesday, May 20, 2020

Tro cốt cựu đại úy Biệt Kích VNCH sẽ được trao cho gia đình, không tốn tiền - Đằng Giao Người Việt “muốn người ta giao cốt cho mình, bác phải có $3,500 lận” là hoàn toàn không đúng

Đằng-Giao/Người Việt
COSTA MESA, California (NV) – Gia đình ông Phạm Hữu Nhơn, 95 tuổi, cựu đại úy Biệt Kích VNCH, người vừa qua đời vì COVID-19, sẽ được nhận tro cốt của ông mà không phải trả đồng nào.
Sự việc này được một phụ nữ tên Cindy, nhân viên lò thiêu Neptune Society of Orange County ở Costa Mesa, xác nhận với nhật báo Người Việt hôm Thứ Tư, 20 Tháng Năm.
Bà Cindy không cho biết tên họ vì lý do hành chánh của lò thiêu.
Bà Cindy khẳng định: “Nếu không có tiền, chúng tôi vẫn giao cốt cho người nhà.”
Cũng trong ngày 20 Tháng Năm, nhật báo Người Việt có đăng bài “Cựu đại úy Biệt Kích VNCH chết vì COVID-19, vợ không có tiền để nhận cốt.”
Tuy nhiên, sau khi điều tra thêm, nhật báo mới biết, chi tiết “muốn người ta giao cốt cho mình, bác phải có $3,500 lận” là hoàn toàn không đúng, mà là do một sự hiểu lầm, khi người nhà nói với phóng viên.
Hồi tuần trước, theo ông Đặng Hồng Phước, một người tự nguyện chăm sóc vợ chồng ông Nhơn hơn 10 năm nay, giải thích vì qua đời do bệnh COVID-19, theo lệnh, người ta sẽ phải thiêu xác ông Nhơn.
“Chỉ khác có một điều là, nếu có tiền, người ta sẽ giao tro cốt cho thân nhân, còn nếu không tiền thì họ sẽ coi như xác vô thừa nhận, thiêu xong, họ sẽ đổ tro cốt ở đâu đó,” ông Hồng Phước nói.
Như vậy, bà Tô Hiền, 86 tuổi, hiền thê của ông Nhơn, sẽ nhận được cốt của người chồng trong những ngày tới.
Hai vợ chồng ông Nhơn sống đơn độc, con cái thì ở Việt Nam, không ai chăm sóc họ lúc tuổi già.
Vẫn theo lời ông Phước, những năm gần đây, sức khỏe cả hai vợ chồng ông Nhơn suy giảm thấy rõ.
“Có bữa bác gái đẩy xe đi chợ rồi bị xỉu giữa đường, cảnh sát phải gọi 911 chở vô bệnh viện Fountain Valley,” ông Phước kể. “Bữa đó bác trai lo lắng ra mặt. Tội lắm.”
Rồi trước khi đại dịch COVID-19 bùng phát, ông Nhơn trở bệnh.
Thế rồi ông được đưa vào bệnh viện, và sau đó là vào nhà dưỡng lão Windsor Healthcare, Anaheim. Vì đại dịch, bà Hiền không thể vào thăm chồng. Nhưng một tuần mấy lần, ông Hồng Phước giúp bà gọi điện thoại vô thăm chồng.
Không ngờ, hôm Thứ Bảy, 9 Tháng Năm, ông Nhơn bị sốt nặng.
Sang ngày Chủ Nhật, ông Phước được báo tin ông Nhơn từ trần lúc 3 giờ rưỡi chiều vì COVID-19.
Lúc đó, vì không thể liên lạc được với ai, bà Hiền xót xa lo cho chồng, và chỉ muốn được nhận tro cốt chồng để có thể thờ phụng ông một cách trang nghiêm mà thôi. (đ.d.)

Cựu đại úy Biệt Kích VNCH chết vì COVID-19, vợ không có tiền để nhận cốt - Đằng Giao Người Việt

Ông Phạm Hữu Nhơn (giữa) thuở sinh tiền. (Hình: Đằng-Giao/Người Việt) 


Đằng-Giao/Người Việt
ANAHEIM, California (NV) – Ông Phạm Hữu Nhơn, 95 tuổi, qua đời trưa Chủ Nhật, 10 Tháng Năm, tại Windsor Healthcare, Anaheim, để lại vợ là bà Tô Hiền, 86 tuổi.
Ông Nhơn, cựu đại úy Biệt Kích Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, chết vì bệnh COVID-19, khởi đầu cho bao nhiêu hệ lụy mà người vợ bên ông suốt 66 năm dài phải gánh chịu. Hai người con ruột của ông còn ở Việt Nam.

“Gia tài tui còn có $76 đồng bạc thôi” 
Như người đang lạc giữa tỉnh và mơ, bà Hiền nói: “Ông ấy chết vì vi trùng ‘Cô Rô Na’ gì đó. Không trả tiền, họ đốt ông ấy rồi quăng ra biển, tội lắm. Mà trả thì đào tiền đâu ra.”
Ông Đặng Hồng Phước, một người tự nguyện chăm sóc vợ chồng ông Nhơn hơn 10 năm nay, giải thích rằng, vì qua đời do bệnh COVID-19, theo lệnh, người ta sẽ phải thiêu xác ông Nhơn.
“Chỉ khác có một điều là, nếu có tiền, người ta sẽ giao tro cốt cho thân nhân, còn nếu không tiền thì họ sẽ coi như xác vô thừa nhận, thiêu xong, họ sẽ đổ tro cốt ở đâu đó,” ông Hồng Phước nói.
Ông chặc lưỡi: “Người mình tối kỵ chuyện này. Người mình quan niệm rằng ‘sống có nhà, chết có mả’ mà không làm được như vậy thì buồn lắm.”
Bà Hiền lẩm bẩm lập lại: “Sống có nhà, chết có mả.”
Nỗi buồn không được chôn chồng trĩu nặng trên gương mặt vàng vọt, bà nói: “Thôi thì không xây mả cho ông ấy được thì tui chỉ còn biết cầu mong đem được cốt ông về thờ cho phải đạo. Không biết được không nữa.”
Khẽ lắc đầu thông cảm, ông Hồng Phước lập lại một điều ông đã phải nói đi, nói lại nhiều lần: “Để con nói bác Hai nghe, muốn người ta giao cốt cho mình, bác phải có $3,500 lận.”
“Mà nếu không đóng tiền lẹ lẹ cho họ thì cũng không kịp đâu,” ông tiếp.
Ông phân trần: “Con có thể xin con cháu con mỗi đứa một vài trăm thôi; phần con, con cũng đâu có nhiều.”
Bà Hiền lo lắng nói: “Trời ơi, bây giờ hết thảy gia tài tui còn có $76 đồng bạc thôi.”

Ông Phạm Hữu Nhơn (giữa) thuở sinh tiền. (Hình: Đằng-Giao/Người Việt) Nhìn nắng chiều ngoài cửa, bà trả lời một câu hỏi không ai hỏi: “Ăn gì đâu. Sáng giờ tui có ăn gì đâu. Ồ, tui có ăn mấy ‘đũa’ mì gói thôi, với uống nửa ly cà phê tui pha cho ông ấy hồi sáng thôi.”
Chỉ tay về cái bàn thờ rộng bằng hai gang tay ở góc phòng, bà nói: “Cầu cho mau có hình thờ, tui để ở đó rồi cúng cà phê kẻo ông ấy thèm.”
Cô Nguyễn Lam Châu, chủ tịch Hội Những Tấm Lòng Vàng, trấn an bà: “Con đã hứa với bác là hội tụi con sẽ làm cái hình bác trai thiệt đàng hoàng để bác thờ. Bác đừng lo chuyện này nữa.”
“Không có nắm tro để thờ phụng thì cái bụng nó xốn xang lắm” 
Ông Hồng Phước thở dài ái ngại rồi ôn lại chuyện vì sao ông muốn giúp vợ chồng ông Nhơn.
Ông kể: “Mười mấy năm về trước, khi hai người mới qua đây diện HO, tôi tình cờ gặp hai bác. Thấy bác trai bằng tuổi với cha tui mà tính tình cũng hiền lành như vậy nên tui muốn giúp đỡ.”
Khi biết vợ chồng ông Nhơn đang bị chủ nhà ở sau chợ ABC, Westminster, đuổi ra vì thấy ông lớn tuổi, ông Hồng Phước bỏ công ra giúp họ tìm chỗ ở.
 
Ông Đặng Hồng Phước, người hết lòng chăm sóc vợ chồng bà Tô Hiền. (Hình: Đằng-Giao/Người Việt) 

 “Ai cũng vậy thôi. Họ thấy ông ấy lớn tuổi, sợ chết trong nhà họ. Cầm lòng không đặng, tui đọc báo, kiếm không biết là bao nhiêu chỗ thì mới kiếm ra chỗ này (ở đường Newland, Westminster),” ông Hồng Phước kể. “Ba tui mất rồi mà con cái hai bác ở xa, giúp gì được thì tui giúp, tui không nề hà.”
Những năm gần đây, sức khỏe cả hai vợ chồng ông Nhơn suy giảm thấy rõ. “Có bữa bác gái đẩy xe đi chợ rồi bị xỉu giữa đường, cảnh sát phải gọi 911 chở vô bệnh viện Fountain Valley,” ông Hồng Phước kể. “Bữa đó bác trai lo lắng ra mặt. Tội lắm.”
Rồi trước khi đại dịch COVID-19 bùng phát, ông Nhơn trở bệnh.
Ông Hồng Phước tiếp: “Bữa đó, ghé thăm, tui thấy bác nằm co quắp trên giường. Lập tức, tui gọi cấp cứu rồi họ đưa bác vô bệnh viện Huntington Beach.”
Một thời gian sau, họ chuyển ông Nhơn sang viện dưỡng lão Windsor Healthcare, Anaheim. Vì đại dịch, bà Hiền không thể vào thăm chồng. Nhưng một tuần mấy lần, ông Hồng Phước giúp bà gọi điện thoại vô thăm chồng.
“Thứ Năm tuần rồi, nghe bác trai nói giọng ‘rổn rổn,’ tui mừng quá trời,” ông Hồng Phước kể.
Không ngờ, Thứ Bảy, ông Nhơn bị sốt nặng.
Ông Hồng Phước nói: “Cô Vân là y tá thường cho bác Nhơn ăn, nói rằng cô không được vô phòng bác nữa, còn mấy y tá vô phòng bác phải mặc quần áo như phi hành gia vậy.”

 
Bà Tô Hiền (phải) và cô Nguyễn Lam Châu, chủ tịch Hội Những Tấm Lòng Vàng. (Hình: Đằng-Giao/Người Việt)

Ông hạ giọng: “Rồi Chủ Nhật… Chủ Nhật…”
Chủ Nhật, 10 Tháng Năm, ông Hồng Phước được báo tin rằng ông Phạm Hữu Nhơn đã từ trần lúc 3 giờ rưỡi trưa vì bệnh COVID-19.
Nhìn bà Hiền xót xa lo cho chồng, ông Hồng Phước không nén được tiếng thở dài. Ông biết nguyện vọng duy nhất của bà bây giờ là được nhận tro cốt chồng để có thể thờ phụng ông một cách trang nghiêm mà thôi.
Chợt tỉnh táo được một phút, bà Hiền nhìn quanh gian phòng chật chội rồi nói: “Người chết mà không có mồ mả thì ít ra cũng phải có khói, có nhang chớ.”
Giọng xa xăm, bà tiếp: “Ông ấy ‘đi’ rồi, theo ông, theo bà, về núi, về non rồi mà không có nắm tro để thờ phụng thì cái bụng tui, sao mà nó xốn xang lắm.”

 
Bà Tô Hiền khoe cái xe vừa mua định đón chồng về. (Hình: Đằng-Giao/Người Việt)  

Nói rồi bà thở dài, mắt đùng đục màu tuổi tác.
Khi hay tin, cô Mimi, chủ nhân công ty South West Sun Solar, nhiệt tình ủng hộ bà Hiền tài chánh qua Hội Những Tấm Lòng Vàng như đã từng làm nhiều lần trong quá khứ.
Muốn giúp bà Hiền, xin liên lạc Hội Những Tấm Lòng Vàng qua số điện thoại (714) 376-3027.  
(Đằng-Giao)

    Anh Dang Hình anh PHẠM HỮU NHƠN .(cựu Đ/uý biệt kích ).
  • Image may contain: 3 people, people standing
  • Anh Dang Hình chị Tô Hiền vợ anh Phạm Hữu Nhơn (ngồi bên phải )và cô Nguyễn Lam Châu .
  • Image may contain: 2 people, people sitting and text
  • Nhân Hữu Nguyen Kính nhờ Thiếu Tá Đặng Ánh tìm địa chỉ của bà Tô Hiền vợ của cựu Đại Úy Phạm Hữu Nhơn để anh em chúng ta thăm hỏi và ủng hộ giúp đỡ bà trong hòan cảnh khó khăn nầy. Nguyễn Hữu Nhân
    4
    • Anh Dang Nhân Hữu Nguyen
      Chân thành cảm ơn Anh Nhân( chủ CÀ PHÊ LÍNH -San Jose )cùng tất cả anh em LIÊN TRƯỜNG SĨ QUAN THỦ ĐỨC
      nhiệt tình hưởng ứng và đã sẵn sàng .
      See More
      1

    Write a reply...





  • Fengshui Huynh Tôi ủng hộ
    Còn một đứa em út Ngyễn văn Lâng ( Lâng khùng ) BK Lôi Hổ của Chiến Đoàn 1/SLL/NKT đang nhập viện ở ĐN cũng cần được quý anh cứu xét giúp đỡ
    2

  • Phuong H Le Let’s help the old lady! I am ready. Please provide her information!!!!
    2




  • Vanlang Nguyen Rat hay va cam dong
    3

  • Tien Nguyentam Rất mong bên đó các anh không bỏ rơi người đồng đội của mình.
    2

  • Tien Nguyentam Hoa Pham không bỏ anh em , không bỏ bạn bè.
    Lôi hổ mà.
    2

  • Kinh Kha Dù không thể giúp được gì, nhưng nghĩa cử không bỏ rơi đồng đội của thá tiếu và anh em bk làm em rất xúc động.
    1

  • Nguyễn Thị Kim Anh Trân trọng..
    1

  • Johnny Thao Vu Em mới gọi lại Hội tấm lòng vàng cô Băng Châu từ chối cho số phone và địa chỉ của Bà cụ. Nói là được sự ủy quyền của báo Người Việt và bà cụ không muốn ai quấy rầy cả. Em nói một số anh em cùng đơn vị muốn trực tiếp giúp đỡ. Hội nói như vậy ủy quyền để làm chi.muốn một mình thôi. Anh gọi cho số nầy nói chuyện với hội nầy xem sau
    Băng Châu 714 3763027
    Mấy kẻ hám danh đây là việc nghĩa không ai có độc quyền. Kính anh
  • Anh Dang Johnny Thao Vu
    Cảm ơn thật nhiều nghe bạn mình .
    Chờ kết quả các cuộc gọi .

    Sẽ có câu trả lời chính xác nhất ...
    Hi hi hi ...Thật là rõ khổ !!!!

  • Johnny Thao Vu Anh Dang Anh gọi nói đóng tiền là cho địa chỉ gửi tiền liền mà còn hỏi chuyện khác Tấm lòng vàng không rộng mở đâu.
  • Anh Dang Johnny Thao Vu
    Đã có liên lạc xong rồi .
    Giống y như kinh .

  • Johnny Thao Vu Anh Dang Đâu chỉ có Tấm lòng vàng là biết địa chỉ và số phone của bà cụ đâu.Để em liên lạc với báo Người Việt các phóng viên biết em mà. Khi nào có tin cho Anh biết. Kính Anh
  • Anh Dang Johnny Thao Vu
    Hi hi hi ...
    Hy vọng khi có bàn tay bạn nhúng vào .
    See More



  • Johnny Thao Vu Lam Châu không phải Băng Châu
    Anh gọi xem cô ta nói thế nào.