Tuesday, August 30, 2022

Hồi tưởng chiến trường 1062 Thượng Đức phần I

Hi Dõng...
Đọc tin của mày mà nghe ngậm ngùi...xa xa trong sương mù mờ ảo, có những cánh dù lẻ loi mờ nhạt....Nghe những đ/t (Đích Thân) Tường, Phúc và thằng Thắng đã ra đi mà lòng buồn man mác phải không mày? Mày có thể cho biết thêm chi tiết và cụ thể hơn về 2 đ/t trên, trong khả năng và phạm vi cho phép được không?
Thằng Thắng thì tao chưa hề gặp lại từ khi nó xếp chiến y, lấy dù bọc cái chân, cũng như tương lai của nó....Nó mất 1 giò, có lẽ vì tao, chuyện như thế này:
Tiếng rè rè trong máy truyền tin PRC25 gọi:
- Biển cả đây Đại tây Dương gọi
- Đại tây dương đây Biển cả, nghe rõ, trả lời
- 09 muốn gặp 09 alpha
- 09 al pha tôi nghe...
- 09 al pha cho tăng cường ngay thằng quai chảo ĐELTA lên ngay trên đây cho tôi...
Al pha là đ/t Phúc, lúc đó còn là 1 bông, 09 là đ/t Tường cũng vừa lên 2 bông được vài tháng....Cuộc điện đàm ngắn gọn đã quyết đinh và phủ lên tao những cát bụi kinh hoàng, những mùi vi khét cháy của chiến trường, những dữ tợn và kinh hoàng của từng trái pháo đang từng đợt nổ bùng trên đỉnh đồi 1062 thuở đó...
Tao theo chân thằng hạ sĩ xuống tận chốt để dẫn tao lên đỉnh đồi, khoác balô, nạp băng đạn, rồi kéo sụp nón sắt xuống, tao dợm bước lao ra khỏi hầm trú ẩn.....
- Khoan, gượm chút đã.....tiếng đ/t Phúc như cây gậy thọc ngang vào bánh xe đang ngon trớn, tao quay người lại, xốc cái balô trên lưng.
- Có gì không anh PHÚC ?
Ánh mắt ngại ngùng, thuơng cảm của đàn anh quét trên mặt tao lúc bấy giờ, không bao giờ tao quên, nó như thuơng xót, như dặn dò, và cũng như an ủi thằng đàn em mới toanh, lao đầu vào cõi chết, trong tiếng đạn pháo đang điên cuồng chụp xuống.
Mặc dù, lúc đó 1062 vẫn còn đang mệt mỏi, khá bình lặng, 2 bên còn đang củng cố lại lực lượng, bổ xung thêm quân số, đào lại các chiến hào tang hoang, các hầm hố bị xụp, các giao thông hào được đào cho sâu thêm, các hàm Ếch được móc sâu vào lòng đất, các hầm chữ A được chấn chỉnh bồi đắp thêm, để rồi vài ngày sau đó là bắt đầu một địa ngục kinh hoàng, một trận thư hùng dữ dội, điên cuồng trên đỉnh đồi, một bên là nhừng thiên thần được bơm thổi, ca tụng trong những lời văn, điệu nhạc ở chốn bình yên....đang rúc mính sâu trong lòng đất để trấn thủ đỉnh cao chiến thuật, người ngợm thê lương, ướt sũng trong cơn mưa phùn rả rích, lê thê của miền Trung nghèo khổ....1 bên là sư đoàn 304, có lúc lại nghe xưng danh là sư đoàn đã từng tham dự Điện Biên Phủ 320, trong tầm hiểu biết nhỏ của 1 sĩ quan cầm đơn vị nhỏ nhất, tao chỉ cần biết là phải thọc súng lên, bắn từng 3 phát một, hay hò hét gào thét cho lính biết là mình còn sống để còn tinh thần giữ vững vị trí chiến đấu....
Ngày đó trận phản công tái chiếm đỉnh đồi 1062 của Cộng quân đã mang tổn thất cho cả hai bên vô số nhân mạng, bên địch, tao không thể xác đinh được bao nhiêu, nhưng trong tầm mắt của 1 trung đội trưởng, ngay trước hầm của tao là 3 xác người không còn nguyên vẹn, quần đùi, xà cạp vắt vai, cái chân văng đi dâu mất, mắt đang trơn trừng, bên khoé miêng còn rỉ giòng máu tuôn trào uất hận cho cái chêt còn quá trẻ của người "SINH BẮC TỬ NAM" ... Bên ta, tao giờ đây là trung đội trưởng...không quân, vì lính và hạ sĩ quan lớp thì nằm đó trong lớp PONCHO quấn chặt chờ khiêng, đang hít thở huơng vị lòng đất, trộn lẫn máu và đang được mẹ hiền ôm vào lòng, ru nhỏ những điệp khúc quê huơng... Lớp thì được băng bó cho lui về tuyến sau chờ trực thăng bốc ra khỏi chiến trường; điểm danh lại chỉ còn đúng 4 thằng, kể cả tao, cô quạnh, ướt sũng mồ hôi với 2 cây đại liên M60, 4 cây M79, vài bao cát lựu đạn... 8 cặp mắt trợn trừng, mệt mỏi canh chừng 1 vùng tuyến, giao thông hào rộng bao la, phải rải vũ khí, lựu đạn cách nhau chừng 10m, phải ôm súng, cứ 5 phút chạy qua vị trí mới để quan sát, để canh gác không ngưng, cứ thế tụi tao 4 thằng, phải trải qua thêm 1 đêm không ngủ nữa, phập phồng, căng thẳng dưới ánh sáng lập lòe của hỏa châu được thắp sáng bởi pháo binh, xa tít dưới chân đồi Đại Lộc...Có ai tin, có ai ngờ ? Thiên thần trên giấy bút, bây giờ là những thằng áo quần loang lổ, rách nát, nhầy nhụa đất cát, sình lầy, lem luốc như những con sâu, chui rúc vào lòng đất ướt đẫm nước mưa, và máu của đồng đội...và trung đội cùa 1 binh chủng tổng trừ bị hào hùng, cấp số lý thuyết là 42 mạng, mà thực tế giờ đây đang nghênh chiến, đối diện với tử thần chiến tranh chỉ đơn thuần có....4 thằng mệt mỏi, quên cả ăn uống đã 2 ngày.
Chuyện đó, hồi sau tao sẽ kể tiếp, bây giờ, trở lại với đ/t PHÚC....
Anh nhìn tao, đôi mắt đăm chiêu, xa vắng và nghẹn ngào, có lẽ anh đang tự xót xa sẽ tới phiên anh được điều động vào 1 lúc nào đó, khi chiến trường sục sôi.
- Đi bình yên và cẩn thận, nhớ kỹ những lời chỉ dẫn tôi đã dặn
Chỉ có thế, tao chào kính anh 1 cái, rồi lao mình theo thằng lính, sau 1 cái bắt tay thật chặt của anh .. Tình đồng đội, tình chiến hữu lúc đó không có gì tả xiết khi tiễn biệt 1 thằng em, 1 thằng bạn đi vào cõi tử sinh, có khi chỉ gặp mặt khi đã yên giấc ngủ ngàn thu, chỉ bằng 1 ánh mắt, 1 nụ cười an ủi, hay 1 cái bắt tay, biết đâu đó là lần cuối cùng....Tao còn nhớ cái kỷ niệm này với anh suốt đời...
Lên tới được hầm chỉ huy đại đội, cũng phải cả 1 tiếng, vì tụi tao phải lao qua 1 sườn dốc thẳng, đạn pháo địch xì xụp rớt vào đó, cả 1 mảng đồi trơ đất, đá đỏ lòm, chỉ còn lại những tảng đá nứt nẻ, không còn nguyên vẹn, sau tiếng nổ "xịt ....ùm" là nguyên 1 cột đất, khói phụt lên cao rồi sau đó là tiếng lạo xạo của mảnh đất đá rơi xuống trên nón sắt, trên người lả tả như những giọt mưa.
Tao cắm đầu cắm cổ, lúc phóng lên, khi nhào xuống theo từng chập pháo binh nổ, cứ nhẩm đếm từ 1 đến 20 là phải bỏ vị trí cũ, để nhào lên vị trí mới, cho dù chỗ nấp có an toàn và kiên cố tới đâu (chỉ là mấy gốc cây cổ thụ già bị pháo xé toang hoang, hay là 1 tảng đá chơ vơ, phơi mình cùng sương gió...). Mắt cứ căng ra, nhìn theo bóng dáng thằng lính huớng đạo, lòng cứ sợ bị lạc đường thì không biết đâu đường mà mò, bản đồ thì không có, vì lúc đó đã là cấp chỉ huy đâu? Thấp thỏm như đúa trẻ lên 3, đi chợ với mẹ, sợ bị lạc mẹ mìn bắt ăn thịt..... Nhưng ở đây, đâu có bàn tay người mẹ hiền nào cho mình nắm chặt ngoài vòng tay đầy gai góc, ác hiểm của đạn bom, sẵn sàng ôm vào lòng, nếu định mệnh đã được an bài và số mạng quá ngắn, được đưa vào lòng đất khi tuổi đời chớm đôi mươi.
Tao thầm buông tiếng chửi thề, mỗi lần bị trượt ngã, vì chân còn mang dôi botte de saut khi còn ở THỦ ĐỨC, được đánh bóng kỹ lưỡng, còn mới toanh, xấp ngửa, bì bạch và khốn khổ vì đôi giày này, lòng rủa thầm ra trận mà mang giày bảnh tỏn, áo quần lượt là như hoàng tử đi dự dạ tiệc liên hoan ở hoàng cung, lòng thầm mong ước gì được lột bỏ nó, và thay thế bằng đôi giày bố tầm thuờng.... Vậy mà nhờ nó, tao thoát chết trong dường tơ kẽ tóc, tao sẽ phải tức tưởi, nghẹn ngào khi chưa bắn được 1 phát đạn nào và lãng xẹt như chết đuối ở lỗ chân trâu....
Sau tiếng nổ "ùm " của viên đạn đại bác, tao nhủ thầm, mình có 20 giây để lao lên vị trí mới, là 1 gốc cây to, nằm chỏng trơ giữa trời, lúc đó là vị trí lý tưởng, là chốn an toàn để nương thân, cũng êm đềm như vòng tay mẹ hiền. Tao xốc lại balô, nắm chặt cây M16 ( làm đéch gì có COLT? ) vọt mình về phía trước .... "Phạch", tiếng kêu gọn, nhem nhép vật tao nằm xấp tại chỗ, mặt chúi xuống đất, chụp nguyên con ếch về nấu canh, tao vừa kịp buông tiếng chửi thề, chửi mình chậm chạp, chửi đôi giày khốn nạn dưới chân, thì ngay trước mặt, ngay đúng vào vị trí mà tao dự định nhào tới.....1 cột đất, khói, bụi miểng vọt lên cao, kèm thêm tiếng nổ chát chúa, đinh tai..."ầm "..... Phải diễn tả bằng tiếng "ĐM nó", mới diễn tả được tâm trạng tao khi đó, xuýt chút nữa là nát như tương bần, kiếm 1 lóng xương không ra....Bỗng hiện về bóng quân trường Thủ Đức với ông huấn luyên viên dạy súng cối, hay pháo binh gì đó mà lời của ông còn văng vẳng trên tai:
KHÔNG BAO GIỜ 1 QUẢ ĐẠN LẠI RƠI VÀO 1 CHỖ 2 LẦN.....
Cái gì kia ? CÁI GÌ MÀ MỘT CHÚT XÍU NỮA, tao thành một bãi cứt trâu nhầy nhụa kia ? Tao muốn được trở về lại lớp học, để được cười ha hả, chọc quê đàn anh huấn luyện viên 1 phát:
ĐÚNG ĐÓ HLV, NÓ KHÔNG RƠI 1 CHỖ 2 LẦN, NHƯNG 3, 4 LẦN THÌ CÓ.
Loay hoay xì xụp với đôi giày, với hành trang trên vai, và cây súng chưa xài tới, tao và thằng lính huớng đạo, lúc đó mạnh thằng nào lo mưu sinh thoát hiểm thằng đó, thằng lính thì thông thuộc đường, chỉ lo cắm cổ chạy cho mau lên chỗ bắt đầu có giao thông hào, tao thì cũng quên mất mẹ nó là phải chạy theo thằng lính, mà chỉ lo...đếm từ 1 đến 20 mà đ/t PHÚC dạy, rồi lao về phía trước, tới khi tao thấy được nó, thì là lần cuối cùng và cũng là lần đầu tiên tao nhìn thấy 1 cái chết trước mặt thật lạnh lùng, khốc liêt...Thằng lính vừa nằm xuống sau 1 chặng dài đổi vị trí , thì đúng ngay chỗ nó vừa tới, bộ mặt tử thần nhô lên, đầy nham nhở, cau có và ác liệt, tung thằng nhỏ lên cao, rồi vật xuống 1 tiếng "bịch" khô khan.... Nó đi mẹ vào vùng quên lãng mà không nói với tao 1 lời, bỏ lại tao 1 mình, chơ vơ, lạc lõng giữa chiến trường, thân thể nó còn co lên, giật giật 1 hồi..... Tao bắt đầu....làm dấu thánh giá, bao nhiêu ông thánh, bà thần đều được kính cẩn lôi ra cầu khẩn xin....hộ mạng. Bây giờ chung quanh là hoang vắng, vị trí phe ta ở đâu? Có mỗi thằng huớng đạo, thì từ giã tao không 1 lời. Mẹ nó, bây giờ đi về đâu hỡi anh.... ??? Đang hoang mang, chới dới kèm lẫn kinh hoàng khiếp đảm, bỗng tao thấy lấp ló cái nón sắt và 1 bộ đồ hoa ngụy trang.... Mừng hết lớn, tao nhào lên, miệng la chói lói:
- Tôi, Tôi đây đừng bắn, đừng bắn....
Sau này tao mới biết, chỗ thằng lính bị nạn là mục tiêu cố định của địch cắm chỉ ở đó, thằng nào lấp điểm mù, lập tức thằng xạ thủ sẽ bấm cò, là chắc ăn có 1 mạng sẽ tiêu diêu...
Bài học ngày nào trong quân trường có bao giờ nói những vụ bắn sẻ bằng đại bác không giật đâu ? Sách vở nào dạy ta tránh né những viên đạn đại bác 57 ly? Và những mồ hôi đổ trên thao trường có làm vơi đi những giọt máu vương vãi nơi chiến địa ?
Sau này, chúng tao học được bài học xương máu mới toanh từ những phối hợp thần sầu của 12,8 mm với SKZ đã làm tiểu đoàn mất 2 kiện tướng đại đội trưởng là Đ/úy Ngụy văn Đàng, từ 30 chuyển qua 33, đang bàn giao Tr/úy Tống Thanh Thư 34 khóa 26 Đà Lạt, mà sơ ý , để cần antenna lấp ló ngoài miệng hầm, địch quan sát được, đoán biết là hầm chỉ huy, tràng đạn đại liên từ 1 ngọn đồi cao hơn 1062 lên những tiếng dòn tan, cày lằn đạn sát miêng hầm, tạo thành những tiếng " dzụt dzụt ", phe ta còn đang ngơ ngác, và đang tiến hành thay thế vị trí chiến đấu, không thèm để ý, vì tưởng rằng đó chỉ là tràng đạn bắn vu vơ như bao lần "huởng thụ " khác ...Tiếng oanh vàng của 12,8mm vừa dứt là nhịp đàn dữ dội của đại bác 57 lên tiếng ngay theo, đúng ngay vào chỗ những viên đạn 12.8mm vừa để lại, ngay chóc miệng hầm, xụp cả một mảng giao thông hào đào sâu gần 2m...
Máy truyền tin của tiểu đoàn gọi tới tấp, tiếng tiểu đoàn phó, Th/tá Nguyẽn thanh Vân gọi dục dã, rồi sĩ quan ban 3, rồi tần số của Tr/tá Đồng, tiểu đoàn trưởng quát tháo om sòm...hoàn toàn im lặng vô tuyến, không 1 âm thanh trả lời, ngoài những giọt mưa sụt sùi, tiếng xào xạc của những tấm PONCHO... Bà mẹ, quê huơng đã buông tiếng thở dài, ngậm ngùi cúi xuống bên 2 đứa con thân yêu không còn oán hờn, bỏ quên chiến bào, buông rơi vũ khí, để lại anh em và đồng đội, rũ sạch bụi trần, khoác lấy chiếc cánh dù, bay lên, cao mãi, cao mãi và cao mãi.....
Trở về với chuyến tăng cường của tao, bằng hết sức bình sinh và bằng ý thức sinh tồn, tao phóng người về phía trước...cuối cùng, tao cũng nhào vào được chiến hào, mệt nhoài, kiệt sức, tao nằm vật xuống khoảng trống được bao quanh bởi 2 bờ đất cao ngút, mắt vô thần nhìn xác thằng lính dẫn tao lên, tiếng xôn xao trong giao thông hào cũng không làm tao nhúc nhích...Có tiếng chân bước lại gần, rồi 1 cái đá nhẹ vào chân:
- ĐM dậy đi cha nội, nằm hoài sao?
Cha nội, vì thằng lính không biết là thằng nào còn ngắm ánh mặt trời ngòai kia, thằng nào đang thở dốc như bò rống ở đây? Tụi nó chỉ biết có 1 thằng bị 57 cho đi đái, còn 1 thằng đang nằm mà coi thằng kia...đái, trông tức cười quá.
- Hết chỗ chơi, nhè ngay thằng 57 mà giỡn mặt . Eh! mày thuộc trung đội mấy?
Tao lồm cồm bò dậy, thằng lính ngờ ngợ, cùi bắp đâu có thằng nào mang botte de saut da vậy cà? Nó nhìn kỹ tao lần nữa, ánh mắt lần xuống cổ áo, rồi chụm 2 chân cái cộp, tay đưa lên vành nón, miệng cười cầu tài....
- ĐM, giờ này, vị thế này mà còn chào với kính. Tao nghĩ thầm rồi đưa tay chào lại.
- Anh làm ơn chỉ đường, hay dẫn tôi lên gặp Đích Thân đại đội trưởng, tôi là Ch/úy Dương.
- Dạ, Đích Thân theo tôi.
Dứt lời, thằng lính lom khom chạy trong khoảng giao thông hào hẹp, tao cũng lum khum chạy theo, mặc dù giao thông hào cao quá đầu người gần 1 cánh tay, vừa chạy, vừa tò mò đưa mắt nhìn xung quanh, đoạn giao thông hào chia thành nhiều nhánh, ngoằn nghoè, chằng chịt, cứ vài thuớc là 1 khúc cua gắt, ở mỗi khúc cua là 1 cái hầm cho thằng lính, miệng hầm thấp tủn chỉ vừa cho 1 thằng lùn chui lọt, giữa những khúc quanh khoét những bệ nhô ra ngoài như bậc thang, là chỗ cho lính leo lên, thò cái đầu lên quan sát vài giây, rồi thụp xuống, vì lơ mơ và lạng quạng là nghe tiếng "cắc bù" của những tay thợ săn, mà con mồi là con người bên kia ý thức hệ, bên kia chiến tuyến, biết cục cựa, có linh hồn và có tên trong cuốn sổ tay của Nam Tào Bắc Đẩu ... Lính cũng có nhiều thằng tinh nghịch, treo nón vào đầu nòng súng, giơ lên cao, quơ qua, quơ lại chơi cho đến khi cái nón văng ra, hay nghe một tiếng "xoảng" là lại cười lên ha hả: "tao có đồ chơi rồi" rồi lò mò leo lên, ra nhặt lại nón sắt, nhảy xuống hầm, kiếm cục đá, hay cục gạch, đập lại cái lỗ đạn xoi, rồi lại đội ra ngoài nón nhựa, coi như 1 kiểu trang sức thời trang hết biết, nhiều khi viên đan xé rách 1 đường dài, không thể tái chế lại được, là lại xổ cả tràng chửi thề vu vơ tục tĩu... Lính là thế, trong chiến trường đầy gian khổ và nguy nan, họ không còn cách nào khác, là vui chơi, đùa giỡn vô tư, bạt mạng, không biết vì khí chất anh hùng, coi thuờng sinh tử, hay chỉ là cách để giải tỏa âu lo khắc khoải đang đè nặng tâm tư.... Nếu mày có gặp nhiều thằng tưng tửng, ngông nghênh... lúc nào cũng ăn nói bạt mạng, không kiêng nể quỉ thần, không rào đón lễ nghi...có phần chắc, là thằng đó từng chui qua lò lửa chiến chinh, đã từng sống sót trở về từ mịt mù khói súng, và đã từng ngậm đắng nuốt cay 1 khoảnh đời .... Ngang qua 1 khúc cua, tao thấy 1 cái hầm lớn hơn mọi cái mà tao đã đi qua, có tiếng nói vọng ra:
- Phải Ch/úy Dương không? Dô đây.
- Ông Phước đó Đích thân. Thằng lính nói.
Tao cúi người, chui vào, đang ở ngoài sáng, chui vào chỗ tối, mắt đách nhìn thấy gì, nhưng theo phản xạ, tao chụm chân chào, trình diện đúng bài bản:
- Ch/úy PBD, số quân......đđ 31 trình diện Đích thân...
Thằng Ch/úy PHƯỚC khóa 6/72 khăn nâu, mày có nhớ ? Con bà nó, ra trường trước có mấy tháng chứ bao nhiêu, vẫn ngồi trên ghế đẩu, trước cái bàn nhỏ xinh xinh do lính làm cho, chào lại tao, đách thèm mời ngồi, làm tao nghĩ thầm trong bụng "thằng này khá quan liêu", khinh khỉnh nói:
- Tôi có lịnh, bố trí vị trí cho anh đêm nay, anh chờ 1 chút sẽ có người đưa anh ra chốt.
Nhảy dù là vậy, đàn anh là đàn anh, không có nhập nhèm mày tao chi tớ khi mới sơ giao được... nhưng chỉ hơn 1 tuần sau, tao với nó đã mày tao như đã quen nhau từ thuở nào, trong đêm tao đem quân lên tiếp viện giữa đường, kéo theo được vài thằng đang co ro trong 1 hốc đá, cả trung đội 3 của mày, ôm trọn 1 tràng pháo, tan hoang, xơ xác, dọc đường tao còn đá thằng xạ thủ đại liên đang nằm 1 đống ngáng lối đi miệng la lớn:
- ĐM dậy, phải chạy qua khúc này cho mau, không thôi chết mẹ cả lũ bây giờ !!!
Thằng lính nằm yên, tao co chân đá thêm 1 cái nữa, miệng vừa "Đù..." chưa hết chữ thì bóng hỏa châu xuyên qua kẽ lá, xoi vào mặt.... Không, xoi vào 1 cái mặt nạ da người, nhăn nheo, méo mó, không còn mảng tóc...mảnh đạn đã sớt ngọt một nửa đầu, óc trắng văng tung tóe, nhầy nhụa và máu đang tuôn có vòi từ cổ áo.... Tao quay đi, nuốt ực ngụm nước miếng để trôi đi cảm giác buồn nôn đang lăm le chực trào lên miệng, lại hét to lên như đế tự trấn tĩnh chính mình:
- Đi, Đi, mau lên, thằng nào nhát ở lại chết ráng chịu...
Rồi băng mình trong đêm tối, vớ 1 khúc giây leo, đạp mạnh chân leo lên 1 khoảng dốc, rồi quay lại đưa tay cho thằng đằng sau nắm, kéo nó lên... Có tiếng kêu thốt từ miệng thằng tao đang kéo:
- Dương !!
Tao chớm giật mình, có thằng lính nào trong đơn vị tác chiến gọi tụi mình bằng cấp bậc đâu? Huống hồ thằng này lại gọi tên tục của mình ra nữa, chưa hết thắc mắc, thì cũng giọng nói ấy nhẹ nhàng:
- Tao 36 đây (sau này PHƯỚC nắm trung đội 3 của mày )
- 36 hả! Tôi tưởng đ/t đi lâu rồi chứ ?
- ĐM ăn nguyên 1 tràng pháo vào giữa tr/đội khi đang tới khúc hồi nãy, banh xà rông ráo trọi rồi ! Tao chui vào hốc đá trốn, tắt luôn máy PRC 25 để ông Tường (ĐĐT) không gọi được, nằm im chờ trời sáng mới mò lên, hay chờ nó ngớt pháo mới lên ai dè gặp mày tới....
Giọng PHƯỚC còn run, chân bước còn ngập ngừng. ĐM nó, tao hay mày, hoặc bất cứ tay chơi nào khác đang di chuyển bình thuờng, đột nhiên có tiếng nổ ngang tai chát chúa, ầm trời, khói bụi mù mịt, mấy thằng chung quanh đâu mất tiêu. Nhìn quanh thì thấy thằng thì du dưa tòng teng trên nhánh cây, thằng lủi đầu vào bụi rậm, thằng nằm tại chỗ một đống, đưa cái mặt mất một nửa đầu về mình, nhe răng cười.....Đếch có thằng nào la được 1 tiếng, dù là tiếng má ơi, chết con.... còn đi được như nó là hay quá rồi còn gì nữa, không...đái trong quần là còn may ....
- Mày đừng nói cho ông Tường cái gì nhé, nhất là chuyện tao chui núp trong hang....
Tao nhìn sâu vào mắt Phước quắc mắt , giọng cáu kỉnh:
- ĐM mày coi tao là...thằng gì? Lo mà chạy khỏi chỗ này đã, không chết mẹ nó cả nút bây giờ, mọi chuyện khác tính sau !!!
3 ngày sau, nó vĩnh viễn chào quốc kỳ, quay mặt ra đi và không bao giờ trở lại.....
Và trong đêm đó, trên người chỉ có dây ba chạc, 2 cấp số đạn cùng 1 bao cát lựu đạn, 1 lần nữa tao lại trở lên vùng địa ngục với trọng trách....nạp mạng cho tử thần xơi thịt, với bữa tiệc hừng hực lửa âm ty....Ba lô, đồ cá nhân bỏ lại chốt, theo lệnh trang bị nhẹ hỏa tốc lên tuyến đầu, bắt tay cùng 18 LÂM QUỐC HÙNG vừa bổ xung uư tiên hành quân sau đợt nghỉ phép, trải tuyến phòng thủ mong manh, chờ địch đến....bịch gạo xấy không màng ngó dến, bụng tóp teo như vòng eo hoa hậu toàn quốc, sống bằng hơi thở và sương trời, toàn thân mệt mỏi rã rời, căng thẳng mà chớ hề dám ngả lưng tìm giấc ngủ, dù chỉ 1 phút giây....Tao và Hùng thân thuơng nhau từ dạo đó, không còn khoảng cách đàn anh đàn em và lính của nó đã bắt đầu nhìn tao với cặp mắt khác, chứa đựng trong đó sự tin tưởng và thuơng yêu được vun đầy .....
Lại ngược về cái hôm được gọi tăng cường lên tuyến, tao được 1 thằng trung sĩ dẫn tuốt luốt đi đâu xa....cả cây số, chỉ cho cái hầm chữ A , đã có 2 thằng lính đứng chờ, mắt nhìn trân trân dò xét, lính trung đội 2 của thằng Thắng 27 có vẻ coi thuờng thằng Ch/úy chưa 1 ngày cầm quân, chưa có trung đội chính thức, chỉ đi theo tập sự với các Tr/đội trưởng, ngác ngác ngơ ngơ, tụi nó không buồn phục vụ như đối với các quan khác.....Một thằng buông tiếng hỏi:
- Chuẩn úy, đêm nay mình gác ra sao?
Mẹ nó, thay vì hỏi "tụi tui ", thì nó trớ ra "tụi mình", có nghĩa là có luôn cả tao trong đó, tao ngây thơ:
- Thì.... chia ra mỗi thằng gác 2 tiếng, ngủ 4 tiếng, rồi lại thay phiên gác cho tới sáng chớ sao !
Hình như tao linh tính tụi nó quay lưng đi giấu nụ cười, nháy mắt với nhau, con bà mấy thằng láu cá láu tôm... Thế là đêm đó tao chong mắt gác và nghe trong hầm tiếng thở đều đặn của 2 thằng mà không hề thắc mắc, vả lại có canh gác thì mới biết chắc là mình đang còn sống, chứ còn...ngủ, thì biết đâu khi thức giấc mới biết là mình mất mẹ nó ...cái đầu !!!
Một tiếng "bịch" khô khan ngoài tuyến.. tao căng mắt, mở chốt an toàn khẩu M16, gờm gờm, rồi có chuyện rồi, xuyên qua bóng đêm vạn vật vẫn im vắng, gió thổi bụi cây trước mặt lao xao, tao căng thẳng chờ, tay đặt vào cò, tay nâng súng đặt vào vai, mắt nhắm vào lỗ chiếu môn xuyên qua đỉnh đầu ruồi....1 phút, 2 phút... thời gian như ngưng lại....chỉ nghe tiếng thở mình phì phò, căng thẳng, dập dồn... vẫn không có gì...
Có tiếng động nhẹ dưới giao thông hào, tao giật mình chuyển tầm quan sát xéo xuống, từ từ hạ nòng súng, không lẽ địch đã xâm nhập sát sườn? Có tiếng tằng hắng, rồi 1 giọng nói tiếp sau:
- Ê, thằng nào đó ? Tao đây đừng có mà nổ bậy nghe mày !
Tao thở phào, người nhẹ hầng như trút được gánh nặng ngàn cân !
- ĐM thằng nào, giờ này làm cái c..c... gì mà mò mẫm tới đây ?
- Tao chọi cục đất cho mày tỉnh ngủ, thèm điếu thuốc, có cho tao vài điếu....
Tao móc túi, lấy gói Capstan đưa ra, 1 vi phạm tiêu lệnh canh gác trầm trọng, nhưng biết làm sao hơn! Trong cô đơn tĩnh mịch, còn người bạn thân thiết nào sát cánh hơn là điếu thuốc, vả lại biết đâu ngày mai, hay chỉ 1 lát nữa thôi, là đách còn hơi thở để mà hút với sách !! Chỉ có điều là làm ơn chụm lại giấu đốm lửa trong lòng bàn tay khi rít 1 hơi thuốc....
- ĐM sang thiệt, chơi Capstan lựng, mày mới được tăng cường, sao mặt mũi lạ quắc, tên gì mày ?
Lại 1 hiểu lầm...tao khoái khoái, không muốn cho thằng ba trợn này biết mình "là Chuẩn úy của quân lực VNCH "...
- Tôi là D, mới tăng cường hồi chiều...
- Gác cho đàng hoàng nghe mậy, đừng có ngủ gục là bị thiến dái. Có sẵn lựu đạn để bên cạnh không? Có chuyện, đừng nổ súng bậy bạ, cứ tương lựu đạn ra, mày mà bắn, lửa khè ra khỏi nòng súng là ăn B40 chết mẹ nhe con. Thôi tao về chỗ gác đây...
Không cần cám ơn, không cần biết thằng mình nói chuyện là thằng nào, không cần quen hay biết, mẹ bà, thằng hảo hớn này thiệt ngang tàng khí khái thiệt; thằng lính quay lưng, đế lại 1 bệt khói phủ kín 1 khoảng giao thông hào, và cũng để lại cho tao 1 bài học mới trên chiến trường: súng là để cầm chơi, cho tay chân đỡ trống trải thôi, còn thì cứ chơi lựu đạn cho nó chắc, không bị lộ vị trí mà tiếng nổ lại còn làm mình yên tâm, bình tĩnh hơn...
Từ lúc đó, tao có trò chơi mới, thỉnh thoảng móc cục đất vo tròn, ném qua mấy ổ gác kế cận, chọc phá nhau suốt đêm, thử hỏi có trò chơi nào ngu ngốc, liều lĩnh, cũng như đầy nguy hiểm hơn thế ? Đó, cuộc sống về đêm của lính là như vậy, tỉnh bơ bỏ chỗ gác qua chuyện gẫu vài câu, thuốc hút như khói tàu, lập lòe như đom đóm suốt đêm, thằng bắn sẻ nào dại dột mà cắc bùm là còn ngu hơn thằng đốt điếu thuốc, cả 1 vệt lửa dài thòng phát ra từ nòng súng là chứng cớ tai hại làm mồi cho M79, M72 làm thịt nát xương....Mà...trên đời, chưa chắc thằng nào ngu, hay khôn hơn thằng nào, mày nhỉ....
Cái chết 1 chiến hữu...
Đang mơ màng, miên man với những suy nghĩ, tiếng thằng máy gọi giật:
- Đích thân 09 gọi ông nè 27
- Thái Bình nghe Đại Tây Dương, đây 27...
- Đã gặp 27 alpha chưa?
- Nó đang đứng cạnh tôi đây đích thân.
- Tốt, bây giờ anh chuẩn bị con cái phối hợp thằng 36 sẽ qua trong 10 phút nữa, bung về phía trước đi làm ăn, lượm củi về xài, balô để tại chỗ, trang bị nhẹ, để lại vài thằng coi nhà, thằng 27 alpha phụ trách, cho mấy thằng con tháo gỡ đồ chơi phía trước, bao giờ gặp 36 báo cáo.....
- Nghe rõ !
Quay sang tao, Thắng nói:
- Không có giờ dẫn ông đi 1 vòng rồi, theo lệnh, ông ở lại coi nhà, tính dẫn ông theo chơi cho vui mà không được...
Trời đất, đi tapis súng đạn nổ ào ào mà còn rủ nhau đi.... cho vui, cha nội này thiệt mang giòng máu nghệ sĩ !!! Đếch nghĩ tới chuyện thương vong hay đổ máu, coi như dẫn lính di nhảy đầm, ra piste lượn vài vòng be bop lả lướt , thiệt tình !!
Tiếng xôn xao, cùng những tiếng "bịch bịch" làm tao quay lại, cả 1 toán quân nai nịt đang nhẩy xuống giao thông hào, mấy thằng lính gặp nhau, cười giỡn chí chóe, tiếng chửi thề um cả 1 góc trời...
Đích thân Phước 36 tới, chào Thắng 27...tao chụm chân, chào trước hết, Phước hỏi:
- Xong chưa? Đi
Thắng cầm ống liên hợp, báo cáo lên 09 đại dội trưởng, nó đi xa một chút để nhận lệnh, Phước ngoắc tao lại gần, cởi balô, lôi ra 1 gói NYLON:
- Eh Dương, tao nhờ mày giữ dùm tao cái này được không?
- Được quá đi chứ, mà cái gì đó?
Phước trầm giọng, như linh tính 1 điều gì :
- Trong đó tao có ghi địa chỉ, 12 cái thư tao viết sẵn, 1 vài đồ lặt vặt, nếu...tao có gì, mày cứ mỗi tháng gởi về cho má tao 1 lá thư...
Tao rợn người, mẹ pà thằng này ăn nói quái gở, xui thấy mẹ, lão thần chết nghe được lần theo thì bỏ bú !!
- Mẹ mày nói gì kỳ cục, tao đách nhận đâu, mày cất vô balô đi,lát về gặp lại, tao qua hầm mày nói chuyện....
Đôi mắt PHƯỚC thật buồn, đỏ ngầu vì thiếu ngủ, dáng điệu phờ phạc, thất thần, xuống sắc thấy rõ... Có tiếng xè xè trong máy, thằng máy nghe rồi đưa cho Phước, nó cầm đưa lên tai:
- 36 tôi nghe..
- Con cái sẵn sàng chưa? Phối hợp cùng 27, chia làm 2 cánh, sườn bên phải là dốc đứng có 12.8 ly đặt trên đó, cẩn thận, bên trái là dốc xoai xoải, nương theo đó làm bàn đạp, chia mấy đứa con làm tổ tam tam, anh đảo 1 vòng kiểm tra súng đạn đầy đủ rồi lên đường, liên lạc và báo cáo thuờng xuyên, nghe rõ trả lời ...
- Nghe rõ 5 trên 5 đích thân.
PHƯỚC trả ống liên hợp cho thằng máy, cầm bịch nylon lúc nãy trao cho tao, đặt balô xuống, mở nắp nhét vào trong rồi nói:
- Tao để lại chỗ mày, coi cho tao, lát nữa tao về lấy, thôi tao đi.
Chống tay trên miệng giao thông hào, PHƯỚC nhẩy lên, tay ngoắc lính:
- Lên !!
Những bóng người lần lượt lao qua tuyến xuất kích, súng cầm tay, mỗi thằng lính đều mang theo 1 bao cát nặng chịch, tao ngó theo không biết là tụi này làm cái đách gì, ở đây đâu có cần bao cát che hầm, đâu có cần che chắn làm tuồng như mấy cái hình hầm chiến đấu như trong phim ảnh thấy trên báo chí hậu phương ? Sau đó, mới biết đó là đồ chơi chiến tranh cúa lính nhẩy dù: toàn là lựu đạn và lựu đạn....
Tiếng súng nổ kéo tao về với hiện tại, đang mơ màng với triết lý vu vơ....Đụng rồi ! những tiếng nổ ì ầm chát chúa, tiếng đạn dòn dã lạnh lùng của AK, tiếng ào ạt xé gió của M16 ....Tiếng trung liên nồi RPD của địch như điên cuồng, như phẫn nộ kéo dài liên miên, ầm ...ầm ...tì tạch...tì tạch.....Cả một đất trời xôn xao, cả một vùng rực sáng khói, lửa, cát bụi mịt mù phía trước, con bà nó mới xuất quân chừa đầy 10 phút !!! Thấp thoáng lờ mờ trong ánh nắng xuyên qua cành lá, 2 thằng lính đang tất tả chạy về, 1 thằng khoác tay lên vai thằng kia, bước loạng choạng, thằng lính thả bạn ngồi bệt , dựa vào gốc cây thở hổn hển, trỏ tay thằng đang chân co, chân duỗi, nửa nằm, nửa ngồi:
- Trung sĩ CHÁNH.... bị rồi Chuẩn uý
Tao trố mắt, ngây người nhìn thằng bị thuơng 1 tay đang bụm cổ, 1 tay đang lần xuống dây ba chạc tìm băng cứu thuơng, máu đang trào ra thấm đỏ, len qua kẽ tay chảy ròng ròng thấm đầy cả áo, có giọt rơi vãi trên đất , chỗ nó đang ngồi !
- Chuẩn....úy
Máu lại phọt ra theo từng tiếng mà thằng Trung sĩ đang cố gắng nói, âm thanh khè khè, nghèn nghẹn trong cuống họng, thằng này bị thuơng nặng quá. Tao khoác tay cho nó không nói nữa, bị thuơng mà còn lắm mồm !...Kêu 2 thằng tải thuơng trung đội 4 cho nó lên băng ca tải về tuyến sau, chỗ đại dội đang trú đóng, chờ toán tải thuơng đi xa, thằng lính cõng đồng bọn bị thuơng về, nhớm bước quay mình định chạy trở lại vùng chiến đấu...Tao chộp vào lưng, níu nó lại hỏi thăm tình hình....
- Trung sĩ Chánh dẫn đầu toán khinh binh, đang phạt dao vào 1 bụi rậm, rẽ đường tiến, em cách xa ổng khoảng 1 m, nghe 1 tiếng ầm dữ dội, nhào mình qua 1 bên, chỉa súng về phía trước bóp cò, Trung sĩ Chánh quay lại, tay trái khoác tay về phía trước, tay phải ria 1 tràng mở miệng đốc thúc anh em lên....em thấy âm thanh ổng kỳ kỳ, nghẹt nghẹt, nhìn kỹ máu đang xịt ra từ cổ, em chỉ tay vào ổng xỉa xỉa, Ổng đưa tay lên quẹt cổ đưa trước mặt ngó rồi...xụm xuống, em lao lên xốc nách ổng rồi lui về...
Tiếng nổ vẫn rộn ràng phía trước, nhưng lần này không còn nghe tiếng súng nhỏ cắc ké của cá nhân nữa, thay vào đó dường như là tiếng nổ trầm, và...buồn của lựu đạn...
- Ông đích thân 27 mày đâu? Có sao không ?
- Lúc em kè Tr/sĩ Chánh, ổng ở xế xế bên trái xua tay biểu em đi cho gấp !
- Có ai bị sao nữa không?
- Em cũng hổng có biết nữa....
Giọng Nam rặc của thằng lính còn trẻ măng, cho tao biết là không còn có thể "khai thác" được gì nữa, nên nói:
- Thôi, mày lên đi.....
Bồn chồn nóng ruột như....gái phải...địt, tao xàng qua xàng lại trong giao thông hào, tìm những vị trí tốt có thể quan sát được, mà...có thấy con mẹ gì đâu, cả 1 rừng cây còn hoang sơ trước mặt, có chăng là thấy những giọt nắng xen qua cành lá, là những bụi cây lao xao, rung ring trước mặt, điểm những đốm sáng lung linh và những điệu múa lả lơi trên chiến trường, tao nhẩy đại ra khỏi giao thông hào, chạy về phía trước tìm 1 gốc cây cao định trèo lên mà ngó.... Thằng lính chạy theo, níu áo tao lại la lớn:
- Ông làm gì vậy? Trở về ngay, lệnh không cho ông rời tuyến !
Mẹ con pà nó, cha đại đội trưởng LÊ BÁ TƯỜNG, đích thân 09 quá kỹ, cắt hẳn 1 điệp viên theo dõi, dòm chừng và bảo vệ, mà tao đâu có biết ? Tao tiu nghỉu xìu như ....củ cải khi xong việc:
- Thì....thì...tui muốn leo lên coi cho thấy...
- Cái gì, giỡn sao ông ? Tên bay, đạn réo, leo lên chỉ tổ tụi nó cho ông rụng như trái mít ....
Vẫn ì ầm phía trước, vẫn sục sôi rực lửa ngoài kia, ở phía sau này, tao như thằng mù...nghe gió kiếm, có gì đâu mà nóng nảy, lát nữa thôi, chỉ 1 lát nữa thôi là tao được hân hạnh quăng thẳng vào lỗ lửa đỏ lòm thôi, ráng chờ 1 chút !!!! Ngây thơ và hồn nhiên như thuở nhỏ, trèo lên cao coi múa lân, làm như đánh giặc là màn trình diễn ông địa với kỳ lân nuốt pháo tùng tùng xèng ...!! Lại 1 thằng lính chạy ngược về, hớt hơ hớt hải, hộc tốc hào hển nói không ra hơi, tao nhào lai :
- Cái...gì?
- Ch/ úy ....ông...ông PHƯỚC 36 ổng.....
- Ổng ra sao? ĐM mày cà lăm nóng ruột chết mẹ được !
- Ổng ngú hay sao đó, ngồi 1 đống chả nói gì, cả trung đội nằm im chờ lịnh mà ổng tỉnh bơ, ngồi bó gối ngủ, tụi tui chờ thấy mẹ không thấy ổng nhúc nhích gì hết, nên Trung sĩ DUY, trung đội phó kêu tôi về xin chỉ thi......
Tao linh tính có chuyện gì kỳ cục, quên cả mệnh lệnh phải nằm tại chỗ, quên cả thằng lính theo dõi mình, túm cổ lôi xềnh xệch thằng lính mới chạy về:
- Đâu, đâu, ổng ở đâu? Mày dẫn đường cho tao mau lên.
Chạy 1 hồi lên phía trước, gặp lổn nhổn mấy thằng lính núp sau gốc cây, tao mặc kệ lao về trước....thằng lính kéo lưng làm tao chúi nhủi vào 1 gốc cây khác :
- Đó, đó, ổng kia kìa Ch/úy, đang ngồi kia kìa !!
Thấy 36, vâng, đích thân PHƯỚC đang ngồi bó gối gục đầu trên cánh tay....mà ngủ, y hệt như hồi ở quân trường, ngồi ngủ gục ngon lành trên bãi tập.....Tao trườn lên dè dặt từng cen ti met...1 tràng đạn xé không gian, cày đất bụi tung tóe trước mặt, và bên hông, hú hồn hú vía, đạn né người hay người né đạn? Viên đạn không có mắt hay tao...né tránh giỏi tài tình? Tao bò tới gần 0.5m, rồi 1m, lấy tay chụm miệng tao la:
- 36, 36 .....Phước, Phứơc ...
Thằng...con....pà, huynh trưởng Phước vẫn im ru, không thèm trả lời, không thèm quay lại, thằng...cà chớn....Tao bò lại gần hơn nữa, lấy tay đặt trên vai lay nó .... Tấm bản đồ rơi ra trên tay, Phước nghiêng người đổ xóng xoài trên mặt đất, mắt vẫn mở, miệng mím chặt , nhìn vào cõi xa xôi..... Tao quì gối, lay lay mãi miệng gọi tên nó liên hồi, thấy vô ích, tao xốc nách tì người, kéo nó về phía sau.....Bàn tay nhơm nhớp nhầy nhụa, tao chùi vội vào ống quần, rồi đưa lên xem.... máu....lại máu..... Nó trúng 1 viên đạn trổ từ hông sườn phải lên tới bả vai, chết tự lúc nào .......
CSVSQ Phạm Bạch Dương
Share Hoài Niệm T.TT

 

No comments:

Post a Comment