Ngày
30 tháng 11 năm 1968 (TAI NẠN CỦA PHĐ MINH – NĂM – THÂN) Bốn PHĐ biệt
phái FOB I PHÚ BÀI Trưởng Phi Cơ gồm có: Đ/U Phố, Tr/U Minh, Tr/U Sinh
và Tr/U Hườn, cũng như thường lệ khi bay ngang trại người Mỹ thích quay
phim những chiếc CH34 lượn trên bầu trời trước cổng trại và phải nói
219 có nhiều tay múc và lượn rất đẹp, sau khi làm thủ tục ăn sáng, TPC
vào nghe briefing, những người khác vào phòng nghỉ. Tôi thấy chột bụng,
vào nhà VS công cộng của Team, nơi đây được cất bằng gỗ và là nhà sàn, ở
dưới có một thùng phi cắt ngang, trong đó có chứa một chất lỏng, để
chống bốc mùi, dung dịch này giống như dầu gazoan nhưng không phải.
Tôi
gặp Th/U Hướng Văn Năm ngồi kế bên, hai anh em tâm sự nhiều....Th/U Năm
hỏi nhiều về gia đình tôi và quan hệ giữa tôi và Đ/U Phan Văn Thanh, tôi
không ngờ đây là lần tâm sự cuối cùng của Th/U Hướng Văn Năm. Đang nói
chuyện thì chợt nghe thấy tiếng H.34 sành...sạch...ngoài đường, Th/U Năm
la lên:"Chết rồi Bay...bay" Thế là hai anh em vội vàng vệ sinh và kéo
áo bay lên thật lẹ làng phóng ra phía cổng, Th/U năm người dong dỏng cao
và chạy thật nhanh, thế là phi vụ bắt đầu.
Lượn một vòng, 4 chiếc CH.34 lần lượt đáp xuống phi trường Cam Lộ, gọi
là phi trường nhưng đây chỉ là một đường đất, mới làm phẳng hai bên còn
đang đào, cống rãnh ngổn ngang. Sau một lát Leader vào Ban chỉ huy làm
việc, trở ra và các TPC chụm nhau lại bàn tính, cuối cùng quyết định
Tr/U Nguyễn Kim Huờn ở lại, chỉ có 3 chiếc đi thôi, vì đây là một phi vụ
đặc biệt, thả một tù binh về đơn vị gốc của họ mà phía Mỹ đã contact
với địch quân. Họ đã sắp xếp vị trí đáp ở khu vực gần đường mòn 922 Hạ
Lào. Và anh Hườn ở lại theo yêu cầu của Tr/U nguyễn Văn Minh (Minh bánh
bèo).
Khoảng 14 giờ 3 chiếc H.34 lần lượt cất cánh và chỉ còn là chấm
nhỏ rồi mất hút tận chân trời. Còn lại ba thầy trò Hườn – Long (đen) –
Mẫn, Tr/U Hườn tâm sự "Tôi là bạn thân của thằng Minh, vì tôi mới ra PĐ
có vài ngày, và đây cũng là phi vụ đầu tiên ở 219 nên thằng minh không
muốn tôi đi, nên nó tình nguyện bay thế chỗ của tôi"
Cho tới khoảng 16 giờ 30 thì bắt đầu nghe tiếng H.34 và chỉ thấy có
một chiếc bay về, mọi người giật mình và cảm thấy hoang mang, lúc đó mây
bắt đầu thấp, và cứ nghĩ họ còn đang ở trên mây. khi Đ/U Huỳnh Văn Phố
(còn gọi là Hoàng Phố trong Z28 của Tống Văn Bình) đáp xuống và cho biết
trong khi Đ/U Phố đáp xuống thả tù binh thì 2 chiếc Minh & Sinh air
cover ở trên, vì anh Minh & Sinh bay vòng chờ quá xa LZ (Landing
Zone) vì bảo mật nên khu vực khác địch quân không biết vì thế họ bắn
phòng không lên và trúng PC của Tr/U Minh. Thấy phi cơ xịt khói trắng và
đâm xuống đất gãy làm ba khúc, không nghe tín hiệu gì cả, và chỉ thấy
một nón trắng văng ra, phía dưới địch quân bắn lên như đan lưới, biết
không thể cứu được anh bỏ về, nhưng Tr/U Tôn Thất Sinh còn ở lại tìm
kiếm, rồi mọi người chờ đợi, thật là sốt ruột và lo lắng....Mãi đến 17
giờ 30 trời vừa hơi sẩm tối mới nghe tiếng máy bay, nhưng không thấy đâu
cả, Đ/U Phố vội lên mở vô tuyến liên lạc thì thấy Tr/U Sinh mờ mờ trong
đám mây khói, vừa kịp chui xuống thì mây bít lại, Tr/U Sinh bước xuống
máy bay và chạy ngay lại chỗ Đ/U Phố hỏi tại sao anh Phố về sớm và anh
Sinh báo tình hình của PHĐ MINH – NĂM – THÂN, lúc đó Đ/U Phố đang ngồi
dưới một thân cây khô và nhỏ nhẹ trả lời. Rồi hai người thân mật nói
chuyện với nhau bằng tiếng Ả RẬP. Tr/U Sinh chẳng nói gì thêm và bỏ về
máy bay của mình. anh nói với Copilot của mình: "Anh em khi làm việc (ý
nói Hành Quân), phải thương yêu nhau như anh em ruột và như chính bản
thân mình. Ai cũng có một sinh mạng do cha mẹ khó nhọc sinh ra và dày
công nuôi lớn, được thành người như chúng ta bây giờ nếu mất đi một con
người có uổng phí lắm sao? nếu chúng ta cứu được một người, thử hỏi có
phải chúng ta đã báo đáp biết bao nhiêu công lao, sức lực của đấng sinh
thành rồi không." Đây là câu nói của một thanh niên độc thân… Kể lại khi
Tr/U Minh bị rớt, anh Sinh bay lượn nhiều vòng, lúc xuống thấp, lúc bay
ra xa, cố gắng xem có ai còn sống sót, dưới đất đạn bắn lên cứ như mưa,
anh liên lạc vô tuyến cứ gọi...rồi gọi...xem Tr/U Minh hoặc Th/U Năm có
còn ai trả lời không, nhưng vẫn bặt vô âm tín, cuối cùng thất vọng anh
đành quay trở về, nhưng khi trở về thì mây bít kín, cứ thế mà cỡi mây.
Anh hỏi Copilot có bản đồ không, nhưng không ai mang theo cả, anh hỏi
xuống dưới Mevo " Năng, chú hỏi xem y tá người Mỹ có mang theo bản đồ
không", nhưng người y tá này chỉ có một cái bản đồ nhỏ ở khu vực LZ
thôi. Rồi mò mẫm bay một lát sau, Mevo Năng la lên ở dưới hình như có
ánh đèn, trời những tháng này mau tối lắm (người ta có câu tháng 10
chưa cười đã tối) vì tháng này đã bước vào tháng 10 ta rồi, anh Sinh vội
descend thật nhanh, may sao lại đúng phía dưới là Cam Lộ.
Từ ngày đó Tr/U Nguyễn Kim Hườn vừa kịp ký circuit arrivee về PĐ 219
lại vội vã ký circuit depart. Anh đi cũng phải, vì đây là nổi ám ảnh đau
thương mà một người bạn vì thương anh đã thế chỗ cho anh.
Chắc hẳn anh
còn phải nhớ mãi điều này.
From PMMẫn on FB
No comments:
Post a Comment