Người ngày xưa,của muôn năm củ
Thuở thiếu thời, mang hoài bảo trong mình.
Nhiệt huyết đầy, khí phách kiên cường.
Ra chiến trường, không màng sống chết.
Số mệnh ra sao, quyết định của trời cao.
Không có tên, chỉ kêu toán mà thôi.
Ít ai biết, dù là lính Cộng Hoà.
Bởi không danh xưng, thì ai biết tên tuổi.
Người ngày xưa, sống cùng rừng núi.
Những lần đi, ít thấy trở về.
6 đến 8 người đi, có khí về 2,3 đứa.
Cũng có khi không, cả toán ngủ mãi ở rừng .
Người ngày xưa, yêu rừng xanh hoa lá.
Bước nhẹ nhàng, trên lá không tiếng vang.
Bất chợt ho, cũng vội vàng bụm miệng.
Bởi tiếng vang, sẽ chết trong tất gang.
Người ngày xưa, ưa thích để râu.
Tóc dài phượt, và đầu không đội nón.
Quần áo mặc, cũng hơi tuỳ tiện.
Hiện thân là người của núi rừng.
Người ngày xưa, quen từng ngỏ ngách.
Của rừng sâu và bãi suối không người.
Khi tạm dừng, nghỉ chân thường thơ thẩn.
Nhớ gia đình, cùng em gái thành đô.
Người ngày xưa, lắm điều khác lạ.
Chọn đơn vị, cũng khác người ta.
Khi nhảy toán, không hề báo trước.
Người thân gia đình, không được nói một câu.
Người ngày xưa, chữ thương không dám nói.
Với các em gái nhỏ hậu phương.
Vì sống chết, chỉ trong chớp mắt.
Có được đi, nhưng không chắc sẽ có về.
Người ngày xưa, có tên có họ.
Nhưng chết đi, là tử sĩ vô danh.
Vì đâu ai, được thấy xác anh ?
Chỉ có rừng và trời xanh mới biết.
Người ngày xưa, khi sống có người thân thích.
Nhưng khi chết: không bia, không mồ, không cảnh hoa hay hương khói.
Chỉ có chiến hữu, người may mắn thoát.
Về nhà báo tin: nó đã không về!
Người ngày xưa, thương yêu đùm bọc.
Một toán cũng nhau, như huynh đệ chung máu đào
Một điếu thuốc chia, mỗi thằng 1 ngụm.
Hít vào sâu, không nhả khói trở ra.
Người ngày xưa, rất sợ trời mưa.
Có khi ngập ngang người tê buốt.
Vẫn nằm im, không phát tiếng động ra.
Và chịu trận, tới khi khô quần áo.
Người ngày xưa, vác ba lô rất nặng.
50 kg vượt rừng, trèo núi băng sông.
Nhưng có khi, hết nước cháy lòng.
Khấn trời cao, xin mưa vài giọt.
Người ngày xưa nặng tình nặng nghĩa.
Cùng 1 toán, họ rất thương nhau.
Không cần biết, bạn ở miền nào.
Yêu thương nhau, bằng máu tim chính họ.
Người ngày xưa, ngủ không tròn giấc.
Tai luôn thức, súng ôm như người tình.
Bởi hiểm nguy luôn sẵn gặp rình.
Lơ một phút, chết không toàn thân xác.
Người ngày xưa, yêu tiếng chim rừng hót.
Lúc bình minh, mà nghe tiếng líu lo.
Là yên tâm, pha cà phê đốt thuốc.
Chim báo an binh, trong một sáng bình minh.
Người ngày xưa, giờ đây trong giấc ngủ.
Thỉnh thoảng còn nghe, tiếng gọi của bạn mình
Trong vô thức, chợt giật mình choàng tỉnh
Thì bàng hoàn, chỉ còn có mình ta.
Người ngày xưa, giờ xoè tay ra đếm.
48 năm rồi, mà tưởng mới hôm qua.
Nhìn đất nước, điêu tàn sau ngày ấy.
Khóc thương mình, trong tiếng nấc Mẹ Việt Nam ơi.
Sơn trà ơi, rừng xanh kia có nhớ
Toán lôi hổ năm nào, đang gào thét nhớ rừng.
Ai đã từng, một lần nhảy toán.
Sẽ rất nhớ rừng, nhớ lắm rừng ơi.
Bức ảnh ngày xưa, là một toán.
Giờ đây thì, còn lại có mình anh .
Mỗi khi nghe gió vây quanh
Anh như nghe thấy, bạn xưa quanh mình.
No comments:
Post a Comment