Monday, December 27, 2021

TOÁN BIỆT KÍCH IDAHO John "Tilt" Stryker Meyer, One Zero of Spike Team Idaho

        Tháng Mười Một năm 1968, tôi là trưởng toán (1-0, One-Zero) biệt kích Idaho, trong bộ chỉ huy Bắc (CCN), đơn vị MACV-SOG. Toán phó (1-1, One-One) là John “Bubba” Shore. Đơn vị SOG thực hiện những hoạt động bí mật, nơi “hậu phương” của địch trên đất Lào, Miên và miền bắc Việt Nam. Bộ chỉ huy Bắc có căn cứ hành quân tiền phương 1 (FOB-1) ở Phú Bài (Huế), để đưa những toán biệt kích SOG xâm nhập vào đất Lào.

        Toán biệt kích Idaho từ Đà Nẵng được đưa về tăng cường căn cứ hành quân tiền phương 6 (FOB-6) gần trại Hồ Ngọc Tảo (Saigon). Tin tình báo cho biết, quân đội Bắc Việt đã xâm nhập hơn 100.000 quân vào đất Miên. Không như những chuyến xâm nhập qua Lào và miền bắc Cambodia, chúng tôi được trao cho một khu vực hành quân xâm nhập, dò thám bằng phẳng như bánh Pancake. Và nhiệm vụ cho toán biệt kích Idaho là, tìm dấu vết, vị trí đóng quân của ba sư đoàn Bắc Việt... đã biến mất sau khi rút qua Miên.

        Sau khi toán biệt kích Idaho được đưa lên căn cứ hành quân tiền phương Bù Đốp, một chiếc trực thăng đem đến cho chúng tôi bữa ăn truyền thống ngày lễ Tạ Ơn (Thanksgiving), có thịt gà tây nóng, bánh mì, khoai tây nghiền cùng với gia vị... Khi toán biệt kích Idaho ăn xong cũng là lúc hợp đoàn trực thăng đến đưa chúng tôi đi xâm nhập.

         Chuyến thả biệt kích ở vùng này cũng nhanh chóng, dễ dàng hơn những chuyến phát xuất từ Đà Nẵng (CCN) hoặc Kontum (CCC). Đoàn trực thăng bay thật nhanh, lướt trên đầu ngọn cây đến bãi đáp trực thăng, rồi toán biệt kích nhẩy xuống. Chúng tôi được dặn dò cẩn thận, căn cứ hành quân tiền phương 6 (FOB-6) mới bị tổn thất, nên sau khi toán biệt kích Idaho đã xâm nhập, chiếc trực thăng chỉ huy vẫn còn bao vùng cách bãi đáp vài dặm, để địch không nghe tiếng động cơ trực thăng và toán biệt kích vẫn có thể liên lạc được.

        Các toán biệt kích SOG có thể xâm nhập, hoạt động sâu 10 cây số trên đất Miên, nhưng trong trường hợp bị địch tấn công, đơn vị SOG không được xử dụng loại phi cơ có cánh (phản lực, khu trục A1 Skyraider) để yểm trợ cứu toán biệt kích. Hành quân trên đất Miên, Daniel Boone (sau này đổi tên Salem House) không được phản lực cơ F-4 Phantom cũng như A1 Skyraider yểm trợ như trong hành quân Prairie Fire trên đất Lào. Các loại phi cơ này đã cứu thoát nhiều toán biệt kích khi bị hàng trăm lính Bắc Việt bao vây.

        Điạ thế khu vực hành quân cũng khác nhiều. Thay vì rừng núi rập rạp như trên đất Lào, hoặc phiá bắc Cambodia, khu vực hành quân bên Miên chỉ có những cánh rừng thưa, cành lá không dầy hai ba lớp, để cho ánh sáng đi qua. Chúng tôi có thể nhìn rõ cảnh vật trước mặt cách khoảng 100 thước.

        Trong lần nghỉ chân đầu tiên, tôi nói Phước, người biệt kích đi đầu và Bubba gắn dây nổ chậm 5 giây vào hai quả mìn Claymore đem theo. Khu rừng thưa làm tôi hơi ngại, rồi toán biệt kích tiếp tục lên đường. Đi được một quãng, Sáu viên sĩ quan LLĐB nhìn thấy khói bốc lên cao, và chúng tôi di chuyển về hướng đó.

        Sáu nói với tôi “Không nên, có VC!”.  Nhưng toán biệt kích vẫn tiếp tục đi. Sáu nói đúng, anh ta có giác quan về địch quân. Toán biệt kích Idaho đang ở trong khu vực kiểm soát của đơn vị chính quy Bắc Việt, khói bốc lên từ đám lửa đang tàn lụi.

        Tôi bắt đầu chụp mấy tấm ảnh, trong khi Sáu có vẻ hồi hộp, lo lắng. Cặp mắt anh ta mở to ra, lời nói như nhanh hơn. Người thông ngôn tên Hiệp cũng lo âu khi nói đôi câu với Sáu. Sáu là một quân nhân, tầm vóc nhỏ nhắn, nhanh nhẹn, rất thông minh, can đảm. Anh ta có nhiều kinh nghiệm hành quân, có thể “đánh hơi” địch quân, và biết các sinh hoạt của họ.

        Tôi muốn tìm cho ra kho chứa đồ tiếp liệu, vũ khí của địch nên quyết định cho toán biệt kích di chuyển sâu thêm về hướng tây. Sáu ngăn lại ngay, không cần Hiệp thông ngôn, nói với tôi “Gọi trực thăng ngay! Có rất nhiều lính Bắc Việt đang tiến về hướng mình!”.

        Lúc đó tôi vẫn chưa nghe động tịnh gì và chưa thấy tên lính Bắc Việt nào, nên không tin lời Sáu. Lo lắng, sợ tôi vẫn chưa hiểu, Sáu quay sang Hiệp định nói, nhưng tôi đã hiểu ý, quay sang Bubba, người đi cản hậu trong toán biệt kích, rồi ra dấu hiệu cho Phước người đi đầu quay trở về bãi đáp trực thăng đưa chúng tôi vào.

        Hiệp nói với tôi: “Sáu nói đây là căn cứ của địch. Bọn mình may lắm vì chúng không có trong căn cứ. Nhưng anh ta trông thấy hàng trăm dấu chân vẫn còn mới đi về hướng đó”. Nói xong Hiệp chỉ tay về hướng nam. Bubba đi ngang qua, tôi nói đưa cho tôi quả mìn Claymore với dây nổ chậm 5 giây.

        Sáu nói qua kẽ răng “Đi! Đi nhanh lên!”

        Toán biệt kích Idaho đang ở trên đất Miên, không phải bên Lào, và không có phi cơ “có cánh” yểm trợ. Cặp mắt của Sáu càng mở to thêm. Khi chúng tôi di chuyển, Sáu đi sau cùng, xóa những dấu chân của toán biệt kích. Đi chưa được bao xa, Sáu lại nói qua kẽ răng “VC đông lắm! Nhiều lắm”.

        Nghe lời Sáu, tôi nhìn lại, thấy rõ hàng nón cối nơi phiá nam. Tôi vội vàng gọi chiếc trực thăng chỉ huy (C&C), yêu cầu cho hợp đoàn trực thăng đến đón chúng tôi cùng với trực thăng võ trang Cobra, càng sớm càng tốt, ngay tại bãi đáp chính (thả toán biệt kích). Chiếc C&C trả lời, sẽ có trong vòng mười phút.

        Địch quân dường như đã khám phá ra sự hiện diện của toán biệt kích trong vùng, chúng bước thật nhanh. Tôi bắn hai qủa M-79 về hướng địch để làm chúng chậm lại, rồi nói với Bubba, “Chạy!”. Cả toán biệt kích Idaho bắt đầu “chạy lấy thân”.

        Đang chạy, Sáu nói với Hiệp “Có thêm nón cối, ka-ki nam Định ở phiá trước mặt (bắc) nữa. Đường cùng!”. Đám địch quân nơi phiá nam cùng đơn vị với đám nơi huớng bắc. Đám nơi hướng nam di chuyển ra khỏi binh trạm, đám ở phiá bắc vào đóng quân trong binh trạm.

        Sáu cùng với tôi gài một quả mìn Claymore đằng sau một cây rồi bỏ chạy, đám lính Bắc Việt vừa bắn vừa đuổi theo. Hai chúng tôi đuổi kịp toán biệt kích vừa đúng lúc quả mìn Claymore nổ tung, nhưng địch quân vẫn đuổi theo. Sáu đặt thêm quả mìn Claymore thứ hai rồi chạy sau. Tiếng nổ của quả mìn như làn gíó thổi vào lưng chúng tôi.

        Đến bãi đáp trực thăng, chúng tôi gài hai quả mìn còn lại, rồi bố trí phòng thủ. Quân Bắc Việt trong đồng phục ka-ki Nam Định, nón cối vừa bắn vừa tiến tới, tất cả mọi người trong toán biệt kích Idaho đồng loạt nổ súng. Tiếng đạn nổ vang trời, AK-47, CAR-15, B-40, M-79.

        Khi nghe tiếng trực thăng đáp xuống, tôi cho nổ hai quả mìn Claymore, để đám quân truy kích khựng lại, và tạo màn khói che chở chiếc trực thăng, rồi cả đám biệt kích nhanh chóng nhẩy lên trực thăng. Khi chiếc trực thăng bốc lên cao, nhiều chiếc nón cối chạy ra bãi đáp bắn lên. Có lẽ chúng tức tối, không ngờ chuyện xẩy ra nhanh chóng, chớp nhoáng.

        Khi toán biệt kích Idaho về đến căn cứ hành quân tiền phương Bù Đốp lúc 2:00 giờ chiều, mấy tay phi công mời chúng tôi ăn tiệc lễ Tạ Ơn (một lần nữa) với họ. Từ lúc xâm nhập cho đến lúc đó, toán biệt kích “chạy lấy thân”, ai cũng đói, vẫn còn “xanh mặt” sau chuyến vượt biên qua đất Miên. Mấy tay phi công đến chậm chút xíu... biết đâu...

        Khi chúng tôi ra khỏi nhà ăn, một quân nhân SOG ở Bù Đốp chuyển lệnh, toán biệt kích phải về căn cứ hành quân tiền phương 6 (FOB-6) gần trại Hồ Ngọc Tảo để thuyết trình về chuyến hành quân xâm nhập.

 Theo tài liệu: http://www.specialoperations.com/MACVSOG/Tales_from_SOG/I_Was_There.htm

Dallas, TX. April 29, 2010

vđh

No comments:

Post a Comment